Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại

Chương 372



Sau khi làm ra thành phẩm, mọi người còn cầm đến cho Phương Tiên Nhi xem.
Lúc ấy, trước tiên Phương Tiên Nhi chỉ nhận xét bằng ba chữ: “... Rất là Phương.”
Sau đó lại cười nói làm rất tốt, nàng cực kỳ thích.
Sau khi được tán thành, mọi người đều cảm thấy rất vui vẻ, cắm hai lá cờ ở cửa pháp miếu. Gần đây lúc luyện binh cũng treo cờ xí lên, hiệu quả cũng khá tốt, làm cho đội ngũ của Phương Quân các nàng ấy tràn ngập uy thế.
Tạm thời không đề cập tới những chuyện linh tinh nữa, lại nói về chuyện của giờ phút này thôi.
Biết được có thể nhận danh sách, dân chúng cũng không còn châu đầu ghé tai nữa mà nghiêm túc xếp hàng lại.
“Danh sách này rất quan trọng, nhất định không được làm mất, nếu không lúc bổ sung lại sẽ rất phiền phức, có thể cũng sẽ ảnh hưởng đến việc lĩnh bông gòn của mọi người.”
Mỗi khi phát cho một người, nhóm Chung Nguyệt Hằng sẽ viết tên của đối phương vào danh sách nhiệm vụ, sau đó dặn dò một câu.
Dặn dò thì dặn dò đấy, nhưng họ cũng sẽ không hoàn toàn tin tưởng vào năng lực bảo quản của dân chúng.
Không có tai nạn sao có thể gọi là cuộc sống chứ. Cho dù có chú ý đến thế nào thì đại khái vẫn sẽ có người làm mất hoặc bị phá hư. Đến lúc đó khóc lóc tìm tới, họ cũng không thể mặc kệ.
Cho nên, sau đó họ vẫn sẽ ghi chép tỉ mỉ riêng lại vài bản, để chuẩn bị đầy đủ cho lần phát bổ sung sau này.
Danh sách nhiệm vụ lần lượt được phát tới tay dân chúng.
Rõ ràng là đã làm việc suốt một ngày, nhưng sau khi nhận được danh sách, trông mọi người vẫn là dáng vẻ tràn đầy sức sống.
Thu Nương thấy thế thì không nhịn được cảm khái nói: “Xem ra con người vẫn cần phải có mục tiêu rõ ràng, biết rõ mình muốn làm gì mới có thể có sức sống hơn.”
Gần đây Thu Nương cũng rất bận rộn, hiếm khi rảnh rỗi lại đây một chuyến.
Đoạn thời gian trước, nàng ấy và các lang trung đã tổ chức các buổi chẩn bệnh từ thiện cho tất cả dân chúng tại một số y quán trong thành. Ai có bệnh hay không cũng đều có thể tới khám, ngộ nhỡ khám ra được bệnh gì cũng có thể sớm ngày trị liệu.
Bên cạnh đó, Thu Nương còn tìm một số phụ nhân để huấn luyện chuyên môn, dạy y dược, hộ lý và kiến thức phụ khoa, muốn bồi dưỡng ra một đội ngũ chăm sóc y tế chuyên môn.
Như vậy không chỉ thuận tiện cho việc khám bệnh cho các nữ nhân trong huyện, chờ đến sau khi bồi dưỡng xong, còn có thể làm nữ quân phục vụ trong đội ngũ.
Đãi ngộ của lang trung và đội ngũ chăm sóc y tế đều rất tốt, không chỉ được lĩnh trợ cấp, còn có thể học thêm một ít kiến thức về khám chữa bệnh.
Lúc ấy, các nữ nhân tranh nhau đến báo danh vào đội chăm sóc y tế muốn vỡ cả đầu.
Cuối cùng, các nàng ấy đã chọn được rất nhiều người có kinh nghiệm liên quan như đã từng làm bà đỡ, còn có một số người từng chăm sóc bệnh nhân, như vậy cũng có thể nhanh chóng tập trung tinh thần vào công việc hơn.
Các phương diện của huyện thành đều đang chậm rãi được hoàn thiện.
Không lâu sau khi Kế hoạch Bông ấm áp vừa được khởi động, đồ gỗ dùng để đánh bật bông cũng nhanh chóng được làm ra.
Đồ gỗ đã làm xong đúng hạn, lại phải tiếp tục chọn một nhóm người chuyên đánh bật bông để tiến hành huấn luyện.
Lần này, nhóm Tảo Nhi đều mơ hồ nhận ra được có quá nhiều chuyện phải làm, lượng công việc quá lớn, mà hình như họ rất thiếu người.
“Sự phát triển mà Phương Tiên Nhi nói thật sự không phải là chuyện dễ dàng. Trước kia ta luôn cảm thấy trong huyện có rất nhiều người, liếc mắt một cái cũng không nhìn thấy hết được. Bây giờ ta lại cho rằng, mấy ngàn người này cũng chỉ là một con số nhỏ.” Tảo Nhi vừa làm việc ở huyện nha, vừa bận rộn cảm thán.
Những người khác đều đã ra ngoài làm việc, trước mắt ở đây chỉ còn Chung Tứ đang ở một bên chỉnh sửa tư liệu.
Hắn ta nghe vậy thì nói tiếp: “Có thể là bởi vì hiện tại chúng ta chỉ vừa mới bắt đầu, cái gì cũng phải làm. Động một tí là số lượng mấy ngàn người, huy động thêm để nổi dậy cũng rất rườm rà.”
“Đợi sau này có lẽ sẽ khá hơn. Nhưng tiếp theo chúng ta nên đi đâu đây? Trước tiên cũng nên lên kế hoạch sẵn.”
Chắc chắn các nàng ấy sẽ không ở mãi một nơi nhỏ bé như huyện thành này được.
Hiện giờ trong thành cũng có không ít hành động, không thể sống lén lút qua ngày mãi.
Mở rộng địa bàn là chuyện cần thiết, nhưng cũng phải quy hoạch ra một con đường ổn định.
Tảo Nhi gật đầu: “Thật ra hai ngày nay ta cũng đang suy nghĩ những chuyện này. Tình huống ở huyện Hưng Hòa chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, tuy rằng Bắc địa xa xôi, nhưng các thành trì còn lại, bao gồm cả huyện thành lân cận cũng không thể lỗ mãng xuất kích. Cần đợi cơ hội tốt đến, quyết định kế sách rồi mới hành động.”
Nếu không cũng sẽ rất dễ bứt dây động rừng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận