Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại

Chương 237



Tiết mục hài ngôn ngữ này vô cùng đặc sắc.
Nhóm người không chỉ thấy vui vẻ, mà còn có thể học được không ít câu nói và tục ngữ thú vị từ đó.
Cái gì mà ‘Lũ lụt cuốn trôi đền Long Vương’, rồi như là ‘Ăn cháo đá bát’, câu nào câu nấy đều là tinh hoa, nghe một lần lập tức ghi tạc trong đầu!
Bên này Thịnh Quân cũng xem say sưa.
Rõ ràng vẫn là chương trình Đêm hội mùa Xuân cuối năm ngày xưa, vậy mà lúc này xem vẫn thấy vô cùng đặc sắc, quả nhiên những thứ kinh điển mãi mãi không lỗi thời.
Nghĩ kỹ lại, trước kia tất cả mọi người đều học theo nhiều câu nói đùa từ các tiểu phẩm tướng thanh cuối năm. Đến những năm gần đây lại biến thành các tiết mục tướng thanh tổng kết những câu nói đùa trên toàn mạng, cho nên thú vui đã vơi đi phân nửa.
Tiết mục tướng thanh đặc sắc vừa kết thúc, tất cả mọi người ở đây vẫn chưa thỏa mãn.
Miệng bọn nhỏ còn không ngừng lẩm nhẩm mấy lời kia nữa.
Các vị lớn tuổi cũng thảo luận sôi nổi, cảm thấy trong đó như chứa bao nhiêu triết lý.
Các tiểu phẩm khác nối đuôi nhau trình diễn.
Đám người ăn ý lập tức trật tự, hết sức chăm chú xem xét.
Tiết mục này là tiết mục xiếc, cũng là một phần của chương trình Đêm hội mùa Xuân, tên là ‘Bộ sưu tập xiếc dành cho thiếu nhi’.
Nghe thấy đây là tiết mục xiếc, Đại Ngưu lập tức nghĩ đến Hắc Chỉ, Hắc Chỉ cũng đi diễn xiếc, có thể uốn người gập gối vô cùng dẻo đấy!
Đám người nghe xong trong đầu cũng nảy ra một vài ý nghĩ, lập tức xem thật kỹ.
Chỉ thấy trên màn hình trong không trung, kết hợp với khúc nhạc rộn ràng cùng với nhịp phách nhịp trống, một nhóm tiên nhỏ tuổi đáng yêu thông minh bỗng nhiên xuất hiện.
Ngay từ đầu đã cho mọi người một bất ngờ lớn.
Chỉ thấy có hai cậu trai cầm hai cây gậy dài mềm, mỗi người đứng ở một đầu. Một tiên nữ nhỏ nhảy qua nhảy lại ngay ở trên cây gậy mềm kia, lộn nhào một cái, cuối cùng đứng ổn định bên trên cây gậy.
Mắt mọi người đều trợn trừng, miệng há to như có thể nhét vừa trứng ngỗng.
Tảo Nhi không khỏi quay đầu hỏi Đại Ngưu: “Ngươi vừa mới nói Hắc Chỉ cũng có thể làm như vậy sao?”
Thế thì lợi hại lắm đấy!
Đại Ngưu hậm hực nói: “... Cái này sao, những động tác của cô bé chắc chỉ là xiếc của người phàm thôi.”
Vẫn còn chênh lệch khá lớn với màn trình diễn của các tiên đồng này đấy.
Họ tiếp tục xem.
Thì thấy mấy tiên đồng xếp chồng La Hán lên nhau thành một khối nhỏ lung la lung lay ở tấm ván nhỏ, chỉ nhìn thôi đã thấy vô cùng mạo hiểm rồi, khiến người xem toát cả mồ hôi lạnh.
Hình ảnh như dừng lại ở khung cảnh họ đội bát.
Có một tiên đồng lớn hơn một chút nâng một tiên đồng nhỏ đầu đội một chiếc bát lên.
Đại Ngưu thấy thế lập tức nói: “Màn xiếc đội bát này chắc Hắc Chỉ sẽ làm được!”
Đoàn người nghe đều vui vẻ cười ha ha.
Sau đó lại có một số động tác có độ khó cao như tung hứng tiên đồng qua lại, còn xếp chồng lên nhau các kiểu, thân thể kia mềm dẻo, nhìn giống như có phép tiên gì đó, có vẻ như cũng là dày công luyện tập. Từng động tác khiến mọi người nhiệt huyết sôi trào, kinh hồn bạt vía.
Sau khi tiết mục xiếc kết thúc, tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Đại Ngưu cũng không nhịn được mà cảm thán: “Mấy người Thạch thúc kiếm miếng cơm không hề dễ dàng chút nào!”
Những người khác đều gật đầu đồng tình.
Chưa nói được hai câu, tiết mục tiếp theo lập tức tiếp diễn, đúng là không cho người ta cơ hội thở mà.
Lần này lại là một ca khúc.
Khi khúc nhạc dạo kinh điển vang lên, không cần nhìn lên sân khấu Thịnh Quân cũng biết đây là giai điệu ‘Ba báu vật tốt lành’!
Nhóm người xưa cũng nhìn thấy, bên trên màn hình hiện ra hai vị thần tiên lớn một vị thần tiên nhỏ.
Bọn họ khoác lên mình những bộ trang phục phong cách riêng vô cùng đặc sắc, bốn phía có những tiên đồng nhỏ đáng yêu vây quanh, tạo nên một khung cảnh ôn hòa.
“Cha ơi.”
“Ơi.”
“Mặt trời mọc thì mặt trăng sẽ đi về nhà hay sao?”
Ca khúc chính thức được cất lời, mỗi ca từ đều đơn giản, cũng dễ hiểu, tất cả đều là cuộc đối thoại tràn ngập sự ngây thơ của con gái nhỏ với cha mẹ mình, mỗi lời ca cất lên tràn đầy yêu mến.
Người lớn trẻ em ở đây sau khi nghe xong đều cảm thấy trong lòng ấm áp dễ chịu.
Bài hát vui tươi dễ thuộc, đơn giản để người ta ngâm nga theo giai điệu này.
Chờ sau khi hát xong bản tiếng Hán, còn có một bản tiếng Mông Cổ, mọi người cũng học theo được vài câu.
Đương nhiên, nhóm người xưa này không biết tiếng Mông Cổ là gì, chỉ nghĩ rằng đó là ngôn ngữ của thần tiên gì đó.
Thấy Đại Mao gật gù đắc ý hát: “Aiii, Cho con ăn cái kia nha~”
Khỏi phải nói, cũng ra hình ra đáng gờm đấy.
Một bài hát về gia đình hạnh phúc nhanh chóng kết thúc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận