Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại

Chương 379



Mùa đông chính là thời điểm thích hợp nhất để ăn lẩu.
Nồi lẩu vừa ra lò đã gây ra sóng to gió lớn trong thành.
Dân chúng nào có từng được ăn món gì thơm như vậy?
Cái gì mà vị cà chua, vị tê cay cũng chưa từng nghe qua. Có đủ các loại đồ ăn ngon được nấu ở bên trong, nếu may mắn thì còn có thể ăn được một miếng thịt!
Lá sách bò giòn thơm, lát thịt non mềm, nhiều loại phong phú.
Bởi vì thật sự quá thơm, mọi người nhai trong miệng cũng không nỡ nuốt vào bụng. Không ít người đều cắn phải đầu lưỡi lúc ăn, nhưng cũng phải nhịn đau tiếp tục nhai.
Dân dĩ thực vi thiên (*).
(*) Dân dĩ thực vi thiên: Trích từ câu tục ngữ Quốc dĩ dân vi bổn, Dân dĩ thực vi thiên; có ý nói nước lấy dân làm gốc, dân lấy lương thực làm ưu tiên hàng đầu.
Không thể không nói, ở điểm trói buộc dạ dày của mọi người, quả thực là xưa nay chưa từng có ai làm được như đội ngũ của Thịnh Quân.
Có một tin đồn chậm rãi lan truyền rằng:
“Đi theo Phương Quân đi, chúng ta có thể ăn đồ ăn ngon mãi không hết!”
“Chỉ cần được ăn những món này thôi, ta cam tâm tình nguyện làm trâu làm ngựa cho Phương Quân cả đời này.”
“Ngươi ăn nói kiểu gì đấy? Phương Quân sẽ không làm như vậy. Ở trong mắt các nàng ấy, chúng ta đều là người sống, các nàng ấy chính là người coi trọng chúng ta nhất!”
Thông qua Hai Con, Thịnh Quân nghe được những lời đàm luận này thì dở khóc dở cười.
Nói ra thì, bởi vì tuyết rơi nên gần đây Hai Con cũng không đi loanh quanh trong thành.
Máy hút bụi tự động có công nghệ cao tới đâu đi chăng nữa cũng không thể quét gom tuyết, mặt đất lại còn rất bẩn, hơn phân nửa thời gian gần đây nó đều ở trong huyện nha không ra ngoài, thỉnh thoảng mới bị nhóm Tảo Nhi xách ra ngoài hít thở không khí, hoặc là bị mang về trong núi sạc điện.
Tuy huyện thành lạnh, nhưng không khí cũng rất ấm áp.
Mắt thấy chỉ còn không tới hai ngày nữa là đến Tết, thương đội của các phú hộ phái ra ngoài bán đồ ăn vặt trước đó cuối cùng cũng đã về thành.
Công việc bán đồ ăn vặt lần này đã đạt được thành công to lớn.
Bởi vì trên người gánh vác nhiệm vụ gian khổ phát triển huyện thành, các phú hộ cũng vô cùng để ý lần bán hàng này.
Vì kiếm tiền, bọn họ đã bỏ ra không ít công sức vào việc đóng gói, mỗi loại đồ ăn vặt đều được đóng gói vô cùng tinh xảo.
Mà quan trọng nhất là số lượng của mỗi khẩu phần đều rất nhỏ.
Mục tiêu của hàng hóa cũng vô cùng rõ ràng, người nghèo thì không thể bỏ tiền ra mua đồ ăn vặt mà người bọn họ muốn bán cho chính là người giàu, như vậy mới có thể kiếm được nhiều tiền hơn.
Bất kể là ở đâu, người giàu đều không thiếu tiền, chỉ thiếu những thứ mới mẻ thu hút họ.
Sắp sang năm mới rồi, đúng lúc là thời điểm phải ăn uống, đi thăm người thân bạn bè, chắc chắn miệng cũng không chịu ngồi yên.
Vì thế những loại đồ ăn vặt, còn có kẹo ngon, vừa vào trong thành đã tạo ra tiếng vang lớn.
Giống như là thanh tôm, còn có kẹo trái cây trong veo đủ màu sắc đẹp mắt, mấy món này được đựng trong hộp tinh xảo vừa ngon lại vừa đẹp, ngay lập tức đã trở thành món ăn đẳng cấp nhất để chiêu đãi khách quý trong thành.
Vốn thương đội có kế hoạch đi thêm mấy chỗ, ai ngờ chỉ qua hai tòa thành, đồ đã bán gần hết.
Tinh thần tranh mua đồ ăn vặt của người có tiền còn điên cuồng hơn nhiều so với tưởng tượng của bọn họ, một lượng bạc cho một lạng đồ ăn vặt thế mà cũng có người mua, bởi vì số lượng có hạn, cho nên cuối cùng giá cả trở nên càng ngày càng đắt.
Không lâu sau, toàn bộ số đồ ăn vặt bọn họ mang đến đã biến thành vô số thỏi bạc trắng bóng.
Cứ như vậy mà vẫn còn có người không ngừng thúc giục bọn họ mau trở về nhanh chóng bổ sung hàng hóa rồi quay lại, nghe nói còn có người đang không ngừng tìm cách tìm ra công thức đồ ăn của bọn họ!
Lẽ ra, khi bán hết hàng nhanh như vậy thì hẳn là bọn họ có thể về sớm hơn một chút mới đúng.
Trong lòng nhóm Tảo Nhi cũng thắc mắc điều tương tự.
Vừa hỏi xong thì thấy người dẫn đầu thương đội đau khổ nói: “Quả thật việc buôn bán không tốn quá nhiều thời gian, chỉ là chủ sự ngươi có điều không biết, lần này tình trạng trên đường đi rất xấu.”
“Bởi vì tuyết rơi nên có không ít địa phương đã đóng băng. Hoặc là tuyết dày khiến việc đi lại khó khăn, xe ngựa không thể đi nhanh được. Đúng rồi, huyện Miên Sùng nằm gần phía Tây Bắc của huyện chúng ta còn gặp phải thiên tai lớn, vì để tránh nó mà chúng ta phải bất đắc dĩ đi vòng một quãng đường xa mới về được…”
Huyện Miên Sùng và huyện Hưng Hòa liền nhau, nhưng ở giữa lại cách một khoảng khá xa.
Trên thực tế, huyện Hưng Hòa của các nàng ấy nằm ở phần đuôi Nham Thành, cách những nơi khác rất xa, ngược lại lại cách huyện Thành An của Vi gia gần hơn một chút. Nhưng giữa hai nơi cũng cách một khoảng núi lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận