Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại

Chương 487



Chuyện của công chúa hòa thân, Bệ hạ chỉ lo việc đưa người tới, sau cùng vẫn là bọn họ chạy tới chạy lui sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện.
Tệ nhất là khi Hoàng đế phát hiện không thể lôi kéo được các bộ lạc, ông ta dứt khoát bỏ suy tính này đi, sau đó còn lòng dạ hẹp hòi mà chặn lại cả thương đội quan trọng hay đi qua lại giữa hai miền Nam Bắc.
Trong một thời gian rất dài, nơi này không có hàng hóa xuất hiện từ phía Nam tới, đặc sản phía Bắc cũng thiếu đi nguồn tiêu thụ quan trọng.
Việc kết đồng minh này xem như hoàn toàn sụp đổ.
Cũng may vì tranh đoạt vật tư, Mạc Khước ngóc đầu dậy, rồi tranh đấu giữa các bộ lạc trở nên kịch liệt hơn, nên tạm thời không có ai tới tìm đám người Phùng Bình để gây phiền phức.
Việc đã tới nước này, Phùng Bình chỉ có thể cố hết sức sắp xếp tốt mọi việc cho công chúa và giúp đỡ nàng ấy chuẩn bị một chút.
Sau đó nữa, hắn ta và nhóm bạn bè, thân thích lùi về phương Nam tiếp tục sống những tháng ngày của bọn họ, không qua lại với bất kỳ bộ lạc nào để tránh rước họa vào thân.
Trong lòng của đám người Phùng Bình luôn có oán hận với mấy đời hoàng đế.
Những người như bọn họ đã bị đày tới Bắc địa từ thời Tổ tiên, bất kể là ai đang tại vị, chỉ khi nào cần thì mới nhớ tới bọn họ.
Hơn nữa cái gọi là cần này lại chẳng có chút quan trọng nào.
Nói thẳng ra thì bọn họ giống như lá trúc dùng tạm để chùi đ.í.t mà thôi. Sau khi dùng xong sẽ bị ném tới chỗ hẻo lánh không ai nhìn thấy, bản thân đứng dậy, vỗ vỗ xiêm y rồi rời đi, hoàn toàn không màng bọn họ sống hay chết.
Chỉ khi nào không còn gì để lau thì mới có thể lục tìm bọn họ ra, sửa rạch rồi dùng tiếp.
Nếu không phải Phùng Bình đắn đo quá nhiều, cộng thêm được hun đúc không ít tư tưởng trung quân thì hắn ta cũng không thể giống như bây giờ, tính khí tốt mà gọi hoàng đế một tiếng Bệ hạ.
Ngược lại hắn ta sẽ muốn cho mấy lão già vô sỉ kia đi nạp mạng hết đi.
Tạm thời không nói chuyện quá khứ nữa, lại nói chuyện của Sa Di.
Phùng Bình kiềm không được thở dài nói: “Đáng tiếc chuyện hòa thân khi đó ta cũng không giúp đỡ được gì nhiều, chỉ có thể tự mình liên lạc với vài người rồi chuẩn bị cho công chúa một vài món đồ để giữ mệnh.”
“Chuyện duy nhất đáng mừng chính là, tình hình khi đó của Sa Di ngược lại rất có lợi với công chúa.”
Hắn ta ngẫm nghĩ một chút rồi nói thêm: “Đúng rồi, sau khi quay về bọn ta có hỏi thăm tin tức vài lần, vị công chúa kia cũng là người có bản lĩnh, nhanh chóng truyền ra tin tức nàng ấy đã đứng vững gót chân ở Sa Di. Có điều sau đó tin tức càng ngày càng khó lấy, cục diện cũng trở nên hỗn loạn hơn.”
“Tới khi cuộc sống của mọi người dễ thở hơn, nương tử của ta còn nhờ người đưa thư qua, muốn âm thầm đón công chúa ra để sống cùng bọn ta, đáng tiếc mãi vẫn không thể nhận được hồi âm…”
Nói tới đây, đột nhiên Phùng Bình sững người.
Hắn ta nhíu mày, lẩm bẩm: “Khoan đã, lúc đầu Sa Di chỉ là bộ lạc nhỏ ai cũng có thể ăn hiếp, mặc dù bây giờ vẫn là một bộ lạc không được xem là quá mạnh, thế mà lại có thể tham gia tranh đoạt quyền lực ở phía Tây. Tiểu thủ lĩnh không có năng lực này, vậy có khi là nhờ công chúa cũng nên? Hừ, thật là, uổng cho trước đó ta còn bị bắt một lần, sao lại không liên kết những việc này với nhau chứ?”
Mộc Kỳ Nhĩ kinh ngạc nói: “Ý của thúc là, Sa Di có thể có vị thế như hôm nay đều là nhờ công lao của vị công chúa kia? Hiện tại nàng ấy nắm Sa Di trong tay sao?”
“Nhưng, nếu đã như thế, các thúc đều có giao tình với nàng ấy, nàng ấy hẳn phải biết chỗ này là nơi đóng quân của các thúc chứ, sao lại còn cho người tới điều tra và uy hiếp?”
“Hơn nữa, trước đó thúc bị cuốn vào sóng gió tranh chấp của phía Tây, rồi bị lừa gạt rời khỏi Nha Địa, chắc hẳn nàng ấy cũng biết những chuyện này chứ nhỉ! Nhưng dường như nàng ấy chẳng có hành động gì cả?”
Nhóm người bắt cóc Phùng Bình chắc cũng không phải là người của bộ lạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận