Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại

Chương 303



Nói những chuyện này xong, những quy tắc mới cũng đã giải thích gần hết.
Thịnh Quân cảm thấy tiếp theo có thể cho mọi người thực hành mua sắm.
Mọi người có thể chia thành nhóm năm người, lần lượt cầm thẻ mua sắm vào xem một vòng.
Nàng suy nghĩ một chút, không để dân làng tự do lập đội mà đích thân điểm danh sắp xếp, trước tiên để Tảo Nhi, Thu Nương, Hà Hoa và năm chị em gái khác cầm thẻ vào cửa hàng.
Như vậy cũng tiện để nàng nói rõ cho họ cách sử dụng băng vệ sinh.
Nghe Phương Tiên Nhi gọi tên.
Tảo Nhi liền phát những thẻ vừa nhận được cho Thu Nương và những người khác, tự giác xếp thành một hàng dọc, thấp thỏm bước vào pháp miếu theo chỉ dẫn của Phương Tiên Nhi.
Tảo Nhi đứng đầu hàng.
Khi đi qua màn sương trắng ở cửa, nàng ấy vô thức nhắm mắt lại, không cảm thấy có gì khác thường trên người, xem ra màn sương mờ ảo kia không phải là vật chất.
Sau khi vào nhà, Tảo Nhi quay đầu nhìn lại thì chỉ thấy sương mù trên cửa, không thể nhìn thấy cảnh vật bên ngoài.
Ngay cả những âm thanh ồn ào cũng bị ngăn cách bên ngoài.
Bên trong pháp miếu vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng đàn cổ cầm du dương bên tai.
Nghe khúc nhạc, lòng nàng dần bình tĩnh lại, rồi nhận ra nhiệt độ trong miếu này cũng dễ chịu hơn bên ngoài rất nhiều.
Giờ đã vào hè, thời tiết dần nóng lên. Họ ở trên núi, sáng tối đều rất mát mẻ nhưng đến trưa thì rất oi bức.
Nhưng nhiệt độ trong pháp miếu này lại vừa phải, không lạnh không nóng khiến người ta cảm thấy thoải mái.
Trong lúc cảm thán, những người còn lại cũng đã đi vào hết, đứng sau Tảo Nhi, nhìn cảnh tượng trong miếu mà kinh ngạc không thôi.
Nơi này khác xa so với những gì họ tưởng tượng. Nhìn căn nhà sáng sủa giống như ở ngoài vậy!
Bệ đá nhẵn bóng, mặt đất cũng bằng phẳng, nhưng chất liệu là gỗ.
Hóa ra gỗ cũng có thể dùng để lát sàn sao?
Tiếp theo là những giá gỗ đẹp đẽ và gọn gàng, hầu hết đều trống nhưng vẫn có hai giá bày không ít đồ quen mắt, trong đó có một số thứ chưa từng thấy.
Mấy người đang quan sát giá gỗ thì bỗng nghe thấy tiếng rì rì.
Nhìn theo tiếng động thì thấy một vật hình tròn dẹt bằng sắt có tai chạy về phía họ.
“Đây, không phải là thứ trên pháp tủ hôm qua sao…”
Tảo Nhi há hốc mồm, nhanh chóng nhận ra thứ này.
Nàng còn tưởng đây là một bộ phận trên pháp tủ, không ngờ lại là một vật sống, còn biết chạy nữa!!
Trong lòng mọi người kinh ngạc, không hẹn mà cùng lùi lại nhưng đã nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh.
Cũng là do họ đã được mở rộng tầm mắt nên không còn quá kinh ngạc.
Nếu không gặp Phương Tiên Nhi, khi nhìn thấy một cục sắt biết chạy như vậy, chắc chắn sẽ coi nó là một con quái vật ghê gớm rồi sợ hãi bỏ chạy.
Thịnh Quân thấy vậy, dùng tinh thần thể vỗ đầu một cái, thầm nghĩ mình lại quên mất tên này.
Nàng biết đây là máy hút bụi tự động nhưng người xưa chưa từng thấy thứ này, chắc là sợ lắm.
Cũng may không dọa người ta đến mức ngất xỉu.
Thịnh Quân lập tức lên tiếng: “Đừng sợ, đây là... thú cưng của ta, tính tình hoạt bát nhưng không chủ động làm hại người. Vì pháp lực của ta đã hồi phục khá nhiều nên ta thả nó ra cùng, làm một số việc vặt giúp ta. Chỉ là nó cũng giống ta, không thể hiện thân, cái vỏ sắt này chính là vật chứa tạm thời của nó.”
Nói một tràng dài, Thịnh Quân cảm thấy khả năng bịa chuyện của mình ngày càng lợi hại.
Có thể sánh ngang với tiểu thuyết dài kỳ.
Nói đến đây, sau khi lên cấp, nàng còn có thêm một chức năng giống như trò chuyện riêng tư. Có thể nói chuyện bên ngoài, cũng có thể chỉ nói chuyện với người trong nhà.
Lúc này nàng đang bật chế độ nói chuyện trong nhà, chỉ có Tảo Nhi và những người khác mới nghe thấy.
Vừa dứt lời, hai cái tai ở bên cạnh liền sáng lên, như thể đang phụ họa cho lời nói của Thịnh Quân. Sau khi nhấp nháy xong, nó lại lặng lẽ chạy đến trạm sạc ở góc phòng, đứng im không nhúc nhích.
Tảo Nhi và những người khác bừng tỉnh, hóa ra đây là thần thú dưới trướng Phương Tiên Nhi!
Mọi người không nhịn được mà nhìn thêm vài lần.
Vì yêu lây nên nhìn cái thân sắt bình thường kia cũng thấy có phần phi phàm.
“Quả nhiên là thú cưng của Phương Tiên Nhi, đúng là thông minh lanh lợi, nghe lời lại biết điều!”
Khen ngợi một hồi, họ bắt đầu làm việc chính.
Dưới sự hướng dẫn của Thịnh Quân, mọi người đến góc phòng lấy một vài chiếc giỏ gỗ lớn, sau đó đến khu vực bày bán đồ ăn nhẹ và đồ uống.
Trên giá gỗ, mỗi hàng đều dán nhãn sản phẩm, nhìn vào nhãn là biết được trên kệ là thứ gì. Mọi người không cần phải vất vả ghi nhớ vị trí của các quả cầu sáng nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận