Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại

Chương 563



Sau khi nguy cơ được giải trừ thành công, nhóm Phương Quân bắt đầu tiến hành công tác dọn dẹp hiện trường, an ủi những con tin vừa thoát c.h.ế.t và trấn an dân chúng hoảng sợ xung quanh.
Những con tin vẫn còn chưa hết bàng hoàng, nhưng tâm trạng của bá tánh hiếu kỳ đứng xem thì khá tốt. Họ nhanh chóng lấy lại bình tĩnh sau cơn kinh hoàng, thậm chí còn hào hứng bàn tán về những gì vừa chứng kiến.
"Này, ngươi có thấy rõ không? Ta thấy vừa rồi có hai tia sáng lạnh lẹt qua, tên Tào kia liền ngã gục ngay lập tức!"
"Hơn nữa ta vừa lại gần nhìn, chỉ thấy trên trán hắn có một lỗ m.á.u nhỏ xíu, cũng chẳng thấy ám khí bay đi đâu cả. Chẳng lẽ đây chính là cao thủ võ lâm mà trong sách thường đề cập?"
"Các ngươi đều không biết nhiều bằng ta đâu. Phương Quân vừa ném ám khí đứng ngay bên cạnh ta. Ta liếc mắt sang thì thấy trong tay hắn cầm một vật dài như cây gậy, rồi hắn đưa lên sát mặt, có vẻ như thổi một hơi, tên Tào tặc kia liền bị b.ắ.n chết. Giờ nghĩ lại, có lẽ thứ hắn thổi ra là phi tiêu!"
Sau khi bàn tán xôn xao một hồi, mọi người nhanh chóng tự động giải tán, vội vã đi kể lại câu chuyện ly kỳ vừa rồi cho người khác nghe.
Sau khi tiễn dân chúng hiếu kỳ đi, nhóm Phương Quân lau mồ hôi, tập trung toàn tâm toàn ý an ủi những con tin.
Thúy Thúy và Đại Ngưu bước đến trước mặt các con tin.
Thúy Thúy lên tiếng hỏi han: "Được rồi, đừng sợ nữa, bọn xấu đã bị xử lý hết rồi. Mọi người có ai bị thương không?"
"Không có ai bị thương cả!" Vài người đồng thanh hô lên.
Chỉ có hai người bị thương nhẹ, đều là do giằng co trong quá trình bị bắt giữ gây ra. Họ đã được quân y đưa sang một bên để xử lý.
Thấy không có vấn đề gì nghiêm trọng, huynh muội Đại Ngưu định rời khỏi đây để tiếp tục bận rộn với những công việc khác.
Đang định đi thì bỗng có một ông lão dẫn theo một đứa trẻ chen lấn đến, định sụp xuống quỳ lạy hai người, may mà Đại Ngưu mắt nhanh tay lẹ đỡ được.
"Đa tạ các đại nhân đã cứu mạng cho lão và Ba Căn!" Ông lão không ngừng nói lời cảm kích.
Thúy Thúy nhìn kỹ, phát hiện bên cạnh ông ấy chính là đứa trẻ vừa bị Tào Ai bắt giữ.
Cái tên Ba Căn nghe khá lạ tai, trang phục của hai ông cháu cũng rất đặc biệt, quấn áo da cừu, đầu đội mũ đặc chế.
Thúy Thúy bèn hỏi: "Ông cháu các người là người thảo nguyên phải không?"
Gọi thẳng người ta là Tác-ta có vẻ kỳ cục, gọi là người thảo nguyên nghe thân thiện hơn.
Ông lão vừa gật đầu vừa lắc đầu: "Chúng tôi là người bộ lạc Tát Mãn Khố Lặc, nhưng mẹ của Ba Căn là người Đông Thành. Gần đây bộ lạc có nhiều việc không thể rời đi, mẹ nó lo lắng về tình hình bên này nên nhờ ta đưa Ba Căn về thăm."
Bên bộ lạc không được yên ổn, ý của mẹ Ba Căn là nếu tình hình Đông Thành còn tốt thì nhờ ông nội tạm thời đưa con trai ở lại thành phố.
Đáng tiếc khi đến nơi mới phát hiện, tình hình cũng chẳng khá hơn là bao, Đông Thành còn xảy ra mâu thuẫn với thảo nguyên.
Ông cháu vừa đến không lâu, thành phố bắt đầu siết chặt phòng thủ, hoàn toàn không cho phép người ta quay về thảo nguyên.
Hai người mắc kẹt trong Đông Thành, chỉ có thể tạm trú tại nhà mẹ của Ba Căn.
Trong thành lương thực khan hiếm, cả nhà phải tiết kiệm ăn uống, cuối cùng cũng chịu đựng được đến khi Phương Quân tiến vào thành.
Vừa rồi trong thành tổ chức nấu cơm ngọt, mọi người ngửi thấy mùi thơm lại nhận được thông báo, liền chạy ra xếp hàng lãnh thức ăn, cuối cùng cũng được no bụng.
Ăn xong, ông cháu lại đi dạo quanh thành, định tìm Phương Quân hỏi thăm tình hình về thảo nguyên, không ngờ lại xui xẻo gặp phải tai họa bất ngờ từ Tào Ai.
May mắn là sự việc đã được Thúy Thúy và đồng đội giải quyết hoàn hảo, ông cháu đều bình an vô sự, đây cũng coi là may mắn trong cơn bất hạnh.
Phương Quân cho ăn no, lại cứu mạng ông cháu, tất nhiên ông lão vô cùng cảm kích.
Có thể quan tâm đến sinh mạng của thường dân như vậy, lại sẵn sàng phát lương thực ngon cho mọi người ăn. Hơn nữa ông cháu có đặc điểm ngoại tộc khá rõ ràng, vẫn được bảo vệ trong tình huống vừa rồi, những người này chắc chắn không phải kẻ xấu.
Ông lão thành thật, không giấu giếm hoàn cảnh của mình, kể hết cho Thúy Thúy bọn họ nghe, tiện thể còn nhắc đến việc muốn trở về bộ lạc.
Đại Ngưu suy nghĩ một lúc rồi nói: "Hiện giờ tình hình bất ổn, ông cháu các người đi đường một mình cũng không an toàn lắm, bọn ta có thể cử vài người hộ tống các ngươi về bộ lạc."
Đề xuất này một mặt là để đảm bảo an toàn, mặt khác là muốn tiếp xúc với bên bộ lạc, dò la tình hình hiện tại ở thảo nguyên và tin tức về người Tác-ta, thuận tiện cho hành động tiếp theo của họ.
Chỉ cử vài người hộ tống cũng không khiến cư dân bộ lạc cảm thấy bị đe dọa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận