Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại

Chương 180



Lần đầu tiên Thúy Thúy được nhiều người khen ngợi như vậy, kích động đến đỏ mặt, ngượng ngùng xoa góc áo, miệng chỉ biết nói: "Đa tạ các huynh tỷ khen muội, sáng mai muội nhất định sẽ luyện thật tốt!"
Thịnh Quân thấy cảnh này, cảm thấy rất thần kỳ.
Cũng không biết là duyên cớ gì mà dường như nhóm Tảo Nhi rất hiểu cách giáo dục khích lệ, không chỉ thể hiện ở phương diện nuôi con, các nàng còn thường xuyên khích lệ lẫn nhau, chỉ cần có ai làm tốt một chút đều sẽ không tiết kiệm lời khen ngợi.
Khen đến mức mỗi người trong mọi người đều là tuyệt thế anh tài, nhìn biểu cảm kia, thế mà đều là lời khen nói ra từ tận đáy lòng.
Còn đối với nàng cũng vậy, chỉ cần tìm được cơ hội, nàng ấy có thể nói những lời tốt đẹp kia một cách miễn phí, làm cho người ta đỏ mặt. Hoàn toàn phá vỡ ấn tượng cứng nhắc mà nàng cho rằng người xưa sẽ ngại ngùng, rụt rè.
Tất nhiên là nhỡ đâu nhóm Tảo Nhi chỉ là trường hợp ngoại lệ?
Giống thư sinh sau này, trông sẽ rụt rè hơn nhiều, chẳng qua hắn ở đây lâu, hình như cũng có chút dấu hiệu bị đồng hóa.
Thịnh Quân rất thích bầu không khí này, thoải mái hơn nhiều so với nền giáo dục hà khắc, cũng sẽ không làm hỏng cuộc vui.
Mọi người đều nở nụ cười rạng rỡ mỗi ngày, thật sự khiến cho người ta nhìn thôi cũng vui vẻ theo.
Trên đời này có ai không thích khuôn mặt tươi cười chứ?
Ngay sau đó, cơm trưa của người trong thôn đã được nấu xong, hôm nay ăn mì ăn liền.
Nhưng đấy là phiên bản nâng cấp xa hoa hơn, bên trong bỏ thêm súp rắn và thịt rắn.
Ngoài ra, Hà Hoa còn dùng dầu phong xào nấm ăn kèm với thức ăn.
Chia vào trong bát cho mọi người nếm thử, khi ăn vào, dầu phong thật sự có mùi thơm ngát hơn dầu đậu nành, mùi vị cũng không thua kém so với quả phong xào chín, nhưng lại có thêm một mùi vị độc đáo của cỏ cây.
Khó mà nói có phải Phương Tiên Nhi từng nói nó có tác dụng bồi bổ dưỡng não hay không, nhưng vì tâm lý ảnh hưởng nên mọi người vừa ăn xong, không lâu sau đã có cảm giác như mình được khai thông trí óc, nhao nhao hét lên:
"Ai ya, ta cảm giác đầu óc của mình đúng là minh mẫn hơn rất nhiều, dường như có thể nhớ ra rất nhiều chuyện đây này!"
“Ta cũng vậy!”
"Nhưng mà, hình như Phương Tiên Nhi đã từng nói dùng dầu phong dưỡng não cần phải để thời gian dài mới có tác dụng, không phải mới dùng là có thể cảm nhận được hiệu quả!"
"Ha, một ngày trên trời là một năm ở dưới đất, không chừng thời gian dài mà Phương Tiên Nhi nói áp dụng vào thời gian của chúng ta thì chỉ là trong nháy mắt?"
“Ngươi chỉ nói nhảm thôi! Nếu chiếu theo cách tính một ngày đó của ngươi, vậy một câu thời gian dài mà Phương Tiên Nhi nói, ngươi sống đến cuối đời, đoán chừng cũng không chờ được đến ngày mình trở nên thông minh hơn đâu!"
Bữa trưa kết thúc một cách ồn ào.
Mọi người nghỉ ngơi một lúc rồi đi làm chuyện của mình.
Tảo Nhi tiếp tục làm mộc, giúp mọi người sửa chữa xong đồ hư hỏng, còn giúp Thu Nương làm một cái cối và chày mới bằng gỗ để giã thuốc.
Làm xong những thứ này, Đại Ngưu cũng bớt chút thời gian trở về một chuyến, nhờ nàng ấy giúp mài chút gai gỗ các loại, lát nữa còn phải tiếp tục làm thêm bẫy rập.
Bận rộn nửa ngày, cuối cùng cũng hoàn thành xong chuyện trong tay, Tảo Nhi chuyển qua đi tìm nhóm Hạnh Nhi để học chữ.
Nàng ấy còn thuận tiện tìm thư sinh hỏi tiến độ học tập.
Chiếu theo cách học hiện tại của các nàng, đợi đến sang năm cũng không chắc có thể học xong và hiểu hết "Tam Tự Kinh".
Mỗi ngày các nàng đều tận dụng thời gian rảnh rỗi để học tập, vì thế tiến độ học cũng có thể tính là rất nhanh.
Chỉ là chuyện học tập này, một khi đã tiếp xúc là có thể nhận thức được rằng việc học là vô tận. Học xong “Tam Tự Kinh” cũng chỉ mới là xây dựng xong nền tảng, con đường phía sau còn dài lắm.
Than ôi, thật không biết phải tới khi nào mới có thể chính tai nghe hiểu Phương Tiên Nhi nói bỏ tiền vào đây?
Một ngày thú vị đã trôi qua.
Trước khi trời tối, Đại Ngưu đã trải xong tất cả bẫy rập, lại dẫn mọi người đi xác nhận vị trí một lần, phòng ngừa ngộ thương người một nhà.
Bảo đảm cho cuộc sống của mọi người nhiều hơn một chút.
Sắc trời dần tối, mọi người đều nghỉ ngơi.
Một đêm yên tĩnh không có chuyện gì xảy ra.
Sáng hôm sau ngủ dậy, ăn cơm đơn giản xong, luyện một lần Bát Đoạn Cẩm rồi nhóm Tảo Nhi chờ xuất phát.
Hôm nay các nàng vẫn đi đến thôn Nguyên Bảo, muốn hỏi Vi Bình An xem những dược liệu và nấm lúc trước đã bán được hay chưa.
Do dự một lúc, các nàng cũng đổ chén dầu phong kia vào trong ống trúc mang theo, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Kiểm tra một chút, không còn thiếu thứ gì, nhóm người nhanh chóng xuất phát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận