Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại

Chương 86



Thu Nương thật vẫn còn ngơ ngác đứng đó, há to miệng nhìn bóng lưng Chung Tư, một lúc lâu sau mới nói với Lý Phát Tông: “Đại cữu cữu, chẳng lẽ cháu còn có tỷ muội song sinh sao?”
Lý Phát Tông thở dài: “Yên tâm đi, nương cháu chỉ sinh ra một khuê nữ là cháu thôi.”
Lại nói thêm mấy câu, cuối cùng đám người cũng bình tĩnh lại sau chuyện vừa xảy ra.
Xử Sinh nhìn thấy bọn họ như vậy, sờ lên mặt, ưỡn thẳng lưng, có chút đắc ý nở nụ cười.
Một bên khác, Chung Tư đã nghênh ngang tiến vào sân Trương gia.
Gặp phải một gia phó, thấy ông ta liền kinh ngạc nói: “Ơ, không phải ngươi đi mua đồ với Vương thẩm sao? Sao lại về nhanh như vậy?”
Chung Tư cũng không quá kinh hoảng.
Để ứng phó với những người này, bọn họ đã hỏi thăm tin tức rất đầy đủ, cũng đã chuẩn bị rất nhiều thứ.
Ông ta thở dài, nói rất thành thật: “Đừng nói nữa, ta vừa ra ngoài liền gặp phải một tên trộm tiền, ta phải đuổi theo người đó rất lâu, sau đó không tìm thấy mấy người Vương thẩm ở đâu nữa, chỉ có thể đi về trước.”
Người nọ cười nói: “Hắc hắc, ta thấy đều là lấy cớ cả thôi, ngươi chỉ là muốn đi gặp nương ngươi sớm hơn một chút.”
Chung Tư mỉm cười, tỏ vẻ như tức giận: “Này, ngươi đừng có chọc ta nữa, bây giờ ta đi qua đó được chưa?”
“Đi đi đi!”
Chung Tư liền vòng qua người này, lại đi về phía trước một đoạn.
Chẳng bao lâu sau, gã sai vặt giúp Đại Ngưu trước đó liền tiến lại gần, yên lặng dẫn đường cho ông ta. Hai người một trước một sau bước đi, chẳng mấy chốc đã đến ngoài cửa viện chỗ Tây Nương.
“Đa Phúc, Thu Nương tới, ngươi tiếp người đi!” Gã sai vặt hét lên.
“Tới đây!”
Cửa viện nhanh chóng mở ra, một nữ nhân trung niên mặt không biểu tình xuất hiện ở sau cửa, liếc nhìn bằng một đôi mắt trống rỗng, tức giận nói:
“Sớm như vậy à, có gấp đi đầu thai cũng không vội đến như vậy.”
Nói xong, bà ta vẫn mở cửa ra, quay người đi vào trong.
Chung Tư quay đầu nhìn thoáng qua gã sai vặt rồi nhanh chóng nhấc chân đi vào theo.
Gã sai vặt ở phía sau hắn lặng lẽ đóng cửa lại, cũng không đi xa, chỉ ở lại gần đó canh chừng.
Nữ nhân tên Đa Phúc bước chậm rì rì đi ở phía trước.
Bỗng nhiên Chung Tư nhẹ nhàng tiến lên trước vài bước, rút từ trong tay áo bên trái ra một cái khăn tay, giơ tay lên, nhanh chóng vòng tay trái qua cổ Đa Phúc, dùng tay phải bịt mũi bà ta.
Đa Phúc giật mình, vừa dùng hai tay bắt lấy cánh tay hắn liền trợn trắng mắt ngất đi.
Chung Tư liền nửa kéo Đa Phúc đi vào trong nhà.
Tây Nương đang ngồi ở bên cạnh bàn, thấy ông ta đi vào như vậy, lập tức lắp bắp kinh hãi, vội vàng đứng dậy đi tới kêu một tiếng “Thu Nương?”, sau đó liền lo lắng nhìn ra ngoài.
Chung Tư nói bằng giọng của chính mình: “Đừng gây ồn ào, ta thay ca ca của ngươi tới đây cứu ngươi ra ngoài.”
Trước đó đã có người lặng lẽ tới truyền tin, Tây Nương nhớ tới chuyện này liền thoáng thả lỏng, chỉ hỏi lại: “Thế Thu Nương lúc này đang ở đâu?”
Chung Tư lời ít ý nhiều: “Đã xuất phủ rồi.”
“Chúng ta không có nhiều thời gian, tiếp theo ta sẽ hóa trang cho ngươi biến thành bộ dáng Đa Phúc, đến lúc đó ngươi trực tiếp đi theo ta.”
Vóc dáng của Đa Phúc và Tây Nương không khác nhau lắm, chỉ cần ngụy trang trên mặt là có thể hoàn toàn trà trộn qua.
Tây Nương gật đầu, cùng với Chung Tư kéo Đa Phúc sang một bên, cởi áo khoác của bà ta ra, lại kéo tấm ga giường, trói bà ta lại rồi bịt miệng nhét xuống gầm giường.
Sau đó, Tây Nương thay quần áo của Đa Phúc.
Chung Tư lấy than củi và một cái bình nhỏ ở trong n.g.ự.c áo ra, lại lấy ra một thứ giống như da người đắp lên mặt nàng ấy.
Cẩn thận tô tô vẽ vẽ một hồi, Tây Nương đã hoàn toàn thay đổi.
“Được rồi. Đợi lát nữa ngươi ra ngoài, trước tiên ngươi tùy tiện tìm một nha đầu đến canh cửa, nói là ngươi ở trong nhà mãi chịu không nổi muốn đi ra ngoài giải sầu một chút, định đi mua gà quay Lý Ký ăn, lúc về sẽ chia cho nàng ta một nửa.” Chung Tư dặn dò.
Tây Nương ghi nhớ lời này trong lòng, gật đầu tỏ vẻ mình đã biết.
Chung Tư ra hiệu cho Tây Nương ra khỏi phòng trước, cài chốt bên trong cửa rồi lại từ cửa sổ nhảy ra ngoài.
Hai người một trước một sau đi ra khỏi viện, Tây Nương hít sâu một hơi, thả lỏng tâm tình một chút rồi chiếu theo lời dặn của Chung Tư, lừa một nha đầu tham ăn tới canh cửa.
Nàng ấy đã ở với Đa Phúc một thời gian dài, có thể học được cách nói chuyện của bà ta.
“Người ở bên trong ngủ rồi, có thể cho ta xả hơi được một chút. Chúng ta cứ thỏa thuận như vậy, ta đi ra ngoài trước, lát nữa ta quay về sẽ mang gà quay về cho ngươi!”
“Được, vậy ngươi phải đi nhanh lên, ta sợ lát nữa phu nhân tìm ta làm việc đấy!”
“Yên tâm đi, ta không rời đi lâu đâu, một lát nữa ta sẽ quay về.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận