Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại

Chương 125



Ông ấy và bạn già của mình chỉ có một nhi tử duy nhất, bây giờ trong lòng có thể yên tâm hơn được một chút rồi.
Hơn nữa có Thu Nương ở đây cũng tốt, ngày sau nếu có phụ nhân muốn chẩn bệnh riêng, cũng càng dễ nói ra miệng hơn.
Bằng không một lão già họm hẹm như ông ấy mà đứng ra chẩn bệnh, khi nói tới những chứng bệnh này, kiểu gì cũng sẽ khiến các phụ nhân cảm thấy không được tự nhiên.
Không chừng sẽ che giấu, biến từ bệnh nhẹ trở thành bệnh hiểm nghèo.
Lưu Nhị Sơn ở một bên cười nói: “Chúc mừng cữu công!”
Lại nói với Thu Nương: “Được rồi, nếu đã hoàn toàn quyết định rồi thì có thể đi thông báo với nương ngươi, còn nói với a nãi của ngươi một tiếng nữa.”
Lưu Nhị Sơn cũng cảm thấy những lời kia của Thu Nương rất có đạo lý.
Trước mắt để nàng ấy kế thừa y bát của cữu công, tuổi tác thích hợp, tính tình cũng ổn, vừa nhìn đã biết là người điềm tĩnh, chịu khó học tập.
Hơn nữa, có nàng ấy đi theo đội ngũ ra ngoài, nếu như lại gặp phải chuyện giống như Xuyên Tử ăn phải nấm độc thì cũng không cần phải từ xa cõng về tìm cữu công chữa trị.
Thật sự không phải ai cũng mạng lớn như Xuyên Tử, trì hoãn lâu như vậy mà vẫn còn có thể cứu về.
“Vâng, ta đi gọi người!”
Thu Nương đáp một tiếng, vui vẻ chạy đi, chẳng bao lâu sau đã kéo mấy người Tây Nương tới.
Sau khi hai nhà bàn bạc một lúc rồi hoàn toàn quyết định chuyện này, Thu Nương cũng chính thức trở thành đệ tử của Triệu lang trung.
“Sư phụ, ngày sau nếu con nhìn thấy loại cỏ gì thì sẽ hái về một hai gốc, ngài dạy con nhận biết nhé.” Thu Nương nói.
Triệu lang trung thở dài: “Con mắt mù này của sư phụ không còn dùng được gì nhiều, ta có thể dạy con thêm về các chứng bệnh, nhưng còn về việc phân biệt thảo dược thì khó mà nói.”
Thu Nương suy nghĩ một chút, chợt nhớ tới cái gì: “Sư phụ, ngài nói kiến thức của Phương Tiên Nhi nhiều như vậy, lại là tinh quái thích cỏ cây, liệu ngài ấy có thể nhận ra những thứ này không?”
Triệu lang trung ngẩn ra, do dự nói: “Có lẽ là nhận ra. Nhưng nếu muốn thường xuyên cầu ngài ấy dạy cho con thì con phải đi hỏi ý ngài ấy trước đã, nếu như ngài ấy cảm thấy ồn ào thì thôi đi.”
Trước kia mọi người không thể nghe hiểu lời của Phương Tiên Nhi, cũng không ai dám dùng chuyện phân biệt cỏ cây để đi quấy rầy ngài ấy.
Còn nhìn thái độ của ngài ấy bây giờ đã sẵn sàng dạy cho bọn họ nhiều thứ như vậy, ngay cả chuyện làm đậu phụ hay ép dầu cũng nói cho bọn họ, nói không chừng cũng sẽ đáp ứng chuyện này.
“Vậy để con cầm trái cây này đi hỏi một chút, con sẽ quay về ngay!”
Thu Nương vội cầm hai quả hái được hôm nay, không kịp chờ đợi xoay người chạy mất.
Tây Nương thấy thế, ngượng ngùng nói với Triệu lang trung: “Để ngài chê cười rồi, nha đầu này ngày thường làm việc cũng rất ổn trọng, không biết sao hôm nay lại biến thành bọ chó như vậy nữa.”
Triệu lang trung xua tay cười nói: “Hoạt bát một chút chung quy không phải chuyện xấu.”
Hoạt bát một chút, nói rõ Thu Nương rất vui vẻ, vui vẻ cũng là bởi vì nhận ông ấy làm sư phụ.
Được coi trọng luôn làm người ta vui vẻ.
Thu Nương ở bên này chạy ra được mấy chục bước mới nhớ ra mình còn phải tìm Tống Hàm Thanh cùng đi tới đó để truyền lời nữa.
Lại chạy thêm một đoạn, từ đằng xa nàng ấy đã nhìn thấy đám người Tảo Nhi, Hạnh Nhi cùng Tống Hàm Thanh ở bên kia, lúc này mới yên tâm đi qua.
Chờ đến gần nhìn kỹ, thì ra Tảo Nhi đã dựa theo mô tả của Phương Tiên Nhi làm ra một món đồ dùng để ép dầu bằng gỗ lớn khoảng chừng lòng bàn tay, đang dựa theo hướng dẫn của Phương Tiên Nhi để hoàn thiện kết cấu.
Thu Nương liền đứng ở một bên chờ, tiện thể nhìn đám Hạnh Nhi đang ngồi xổm trên mặt đất viết chữ.
Hôm nay Hạnh Nhi học được không ít chữ, vừa thấy Thu Nương đến, lập tức ân cần nói: “Thu tỷ tỷ, tỷ xem những chữ chúng ta học được hôm nay này, tỷ có muốn muội giảng cho tỷ một chút không?”
“Được.”
Thu Nương cũng ngồi xổm xuống, cầm lấy nhánh cây, nghe mấy hài tử tranh nhau làm lão sư dạy cho mình đọc viết.
Đến khi bên chỗ Tảo Nhi đã làm xong việc, Thu Nương đã học xong cách viết mấy chữ kia rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận