Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại

Chương 506



Mộc Kỳ Nhĩ suy nghĩ vô cùng chu đáo, Phùng Bình cũng chẳng dị nghị gì về điều này.
Để chắc chắn, Mộc Kỳ Nhĩ lại gửi thư cho Phương Tiên Nhi thông qua tủ ma thuật, muốn lắng nghe ý kiến của Tảo Nhi bọn họ.
Rất nhanh bên phía Phương Tiên Nhi liền gửi tin sang bảo rằng xung quanh có vùng xảy ra lũ lụt nên nàng đang cứu tế, mọi người tạm thời không thể quản lý bên này được.
Nhưng nàng cảm thấy cách này có thể thực hiện được.
Nhận được sự tán thành của Phương Tiên Nhi, Mộc Kỳ Nhĩ liền hạ quyết tâm định đi tìm công chúa để trò chuyện.
Đối phương có lòng muốn tặng mỏ muối và lò gốm sứ, cô bé cũng không thể đến tay không được, thế nên cô bé bèn đóng gói rồi mang theo rất nhiều mặt hàng, còn chuẩn bị nhiều cung nỏ giống với của nhóm người Tư Kết để tặng cho bọn họ.
Như vậy, sức mạnh của hai bộ tộc đã ngang nhau rồi, thuận tiện cho việc cân bằng lẫn nhau.
Cô bé vạch xong kế hoạch.
Chưa đến mấy ngày, người của hai bên rất nhanh đã vì mục đích hòa đàm mà ngồi chung một bàn.
Từ Vi Ninh thấy Mộc Kỳ Nhĩ còn trẻ như vậy mà đã đến đây để đàm phán nên hơi ngạc nhiên khen ngợi một câu: "Quả là một thiếu niên anh kiệt!"
Tất nhiên Mộc Kỳ Nhĩ cũng sẽ không để lỡ cơ hội mà dẻo miệng nói ngọt: "Nào có nào có, tỷ tỷ mới là hào kiệt đương thời!"
Hai người rất nhanh đã trở nên thân thiết chuyện trò với nhau, từ kỹ thuật nung đồ sứ để mở câu chuyện trò thẳng đường đến cả thế giới đại đồng.
Bên Mộc Kỳ Nhĩ bận rộn, bên Thiết Trụ cuối cùng cũng nhận được tin tức.
Sau khi đọc thư, suy nghĩ của hắn ta cũng giống với Mộc Kỳ Nhĩ.
Trước đây Cách La từng để lộ suy nghĩ muốn làm lãnh chúa của dân tộc Hồi Hột.
Thời cơ chưa tới, nếu Tư Kết trở thành thế lực lớn duy nhất, xảy ra nhiều mâu thuẫn với bọn họ trong thời gian ngắn là điều tất nhiên.
Tuy bọn họ nắm giữ đủ thứ vũ khí mạnh, không sợ chuyện gì.
Nhưng Cách La và Lang Nha đều là người đáng để kết giao, Thiết Trụ không muốn vì vũ lực uy h.i.ế.p mà mất đi những người bạn này.
Đúng lúc việc kết thúc chiến sự đã hoàn thành được một cột mốc, Thiết Trụ bèn tìm Cách La nói chuyện, dò xét đối phương.
"Thủ lĩnh Cách La. Sa Di bằng lòng hòa đàm, chuyện phía Tây đã được giải quyết rồi, tiếp theo ngươi có dự định gì?" Hắn ta hỏi.
"Dự định?" Cách La sửng sốt.
Bọn họ đã luôn chiến tranh trong một khoảng thời gian rất dài, bây giờ chiến sự đã kết thúc, thật sự thì vẫn chưa quen lắm.
Để chuyển từ trạng thái chuẩn bị cho chiến tranh sang trạng thái sinh sống còn cần một khoảng thời gian nữa.
Còn dự định cái gì thì dĩ nhiên Cách La vẫn chưa thể suy nghĩ thấu đáo được.
"Chi bằng nhân cơ hội này đánh toàn bộ Mạc Khước?"
Cách La nói: "Trước đây nó luôn lăm le bờ cõi của chúng ta, bây giờ cũng nên trả cái giá đắt rồi."
Thiết Trụ nghe vậy bèn thở dài: "Nhưng mà cho dù chiếm được Mạc Khước, ngươi không thể cứ đánh mà không quản lý được. Nếu ngươi không quản lý mảnh đất đó thì có khác gì so với chưa đánh đâu?"
"Bây giờ vùng đất của chúng ta còn lo chưa xong, phỏng chừng trong thời gian ngắn cũng không quản lý nổi chuyện Mạc Khước, ta đề nghị tạm thời đừng đụng chạm gì bọn họ nữa."
"Huống hồ gì vừa mới đánh xong một trận kéo dài đằng đẵng, cho dù ngươi không nghỉ ngơi thì đám người trong bộ tộc cũng đã mỏi mệt rồi. Ta thấy chúng ta cần hoãn lại đã, nghiêm túc sinh sống một khoảng thời gian."
Cách La cúi đầu suy nghĩ: "Ngươi nói đúng, ta phải có trách nhiệm với thổ địa dưới chân, với người nhà của chúng ta. Nhưng mà Thiết Trụ này, trước đây ta từng nói với ngươi rằng sẽ cho ngươi phần thưởng thật hậu hĩnh, ngươi suy nghĩ đến..."
Thiết Trụ vừa nghe thấy thế thì bình tĩnh cắt lời của hắn ta: "Trước tiên đừng lo về chuyện phần thưởng của ta nữa!"
"Bây giờ khắp nơi ở Nha Địa đều loạn cào cào rồi, chúng ta phải làm gì đó để yên lòng mọi người mới phải. Mỏ muối và lò gốm sứ Sa Di tặng cũng đang chờ để được nghiệm thu. Ngoài ra, lương thực dự trữ của chúng ta không còn nhiều nước, nhân lúc mùa xuân vừa đến phải trồng vài loại lương thực đã rồi tính sau, nếu không đám người đi theo ngươi chỉ có thể cạp đất mà ăn thôi."
"Mấy chuyện không quan trọng khác thì để sang một bên đi, chuyện quan trọng còn nhiều lắm đấy, tốt nhất chúng ta nên bắt đầu làm ngay lập tức!"
Cách La ngơ ngẩn bởi một tràng liên tiếp của hắn ta.
Suy nghĩ mất hồi lâu, hắn ta cảm thấy trồng lương thực quả thật là chuyện quan trọng, mùa xuân không đợi con người, là thời cơ phải nắm bắt để trồng trọt.
Miệng của Thiết Trụ vẫn bô bô mà nói không ngừng nghỉ:
"Phải rồi, dầu lanh để chế tạo nến đá mà trước đây ngươi nhắc đến ở đâu? Chỗ của chúng ta thiếu nhiều thứ quá, chúng ta yêu cầu viện trợ từ bên ngoài để sử dụng thứ dầu lanh này... Trời ạ Cách La, để người dân Nha Địa có cuộc sống tốt mà chúng ta còn phải mở thêm vài công xưởng nữa, nhiệm vụ của ngươi cũng nặng nề quá đi, sau này chắc là không có cách nào để nghỉ ngơi rồi!"
"Từ từ, ngươi nói chậm lại đi!"
Cách La cảm thấy hắn ta có thể hiểu từng chữ mà Cách La nói, nhưng khi kết hợp lại thì không thể hiểu được nữa.
Hắn ta vắt óc suy nghĩ hồi lâu cũng không thể nào phá giải được điều bí ẩn trong đó, chỉ có thể nhún vai nói: "Được rồi, chúng ta mở công xưởng. Nhưng mà, ngươi nói ta nghe trước đã, công xưởng là gì vậy?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận