Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại

Chương 206



Bây giờ khi Tảo Nhi ghé lại gần ngửi thử, nàng ấy không ngửi được mùi nào rất chua, mà chỉ có hương thơm mê người khiến nàng ấy muốn ăn thử.
Nàng ấy nhìn vào nước lẩu trong nồi, cũng có vẻ đậm đà, thiên về màu đỏ nhưng lại dịu hơn gấp trăm lần so với quả ớt, trông giống như màu sắc của mặt trời khi lặn xuống, mất đi ánh sáng chói lóa rực rỡ.
Bây giờ cả hai nồi lẩu đều ăn được rồi.
Mọi người không hẹn mà gặp cùng nếm thử hương vị trông có vẻ dịu hơn, cũng chính là lẩu cà chua.
Bọn họ khuấy trong nồi một chút thì đã có vô số nguyên liệu nổi lên, đỏ đỏ xanh xanh, có thịt có rau, thế này xem ra lẩu là một món ăn có đủ hết mọi thứ, chỉ nhìn thôi đã đủ khiến người ta cảm thấy thỏa mãn.
Đại Ngưu phụ trách chia đồ ăn cho mọi người, lần này hắn ta không dùng thìa mà dùng một đôi đũa hơi dài để gắp. Hắn ta lần lượt gắp cho mỗi người có đủ hết những thứ trong nồi, chia đều đồ ăn.
Như thế, cho dù mỗi một loại đồ ăn chỉ có một ít nhưng lại xếp chồng trong chén gỗ trông rất nổi bật.
Chỉ có thể nói phần đồ ăn trong nồi rất phong phú, chỉ thịt không thôi đã có mấy loại, có dày trơn mềm, có mỏng như cánh ve, mỗi một món đều khiến người ta cảm thấy thèm ăn.
Mọi người nhìn đồ ăn trong chén, cảm nhận được mùi thơm đặc biệt của lẩu cà chua rồi không hẹn mà gặp cùng nhau nuốt nước bọt.
Nếu mị lực của Phương Tiên Nhi đến từ bản thân nàng, dẫn dắt trái tim và linh hồn của mọi người. Vậy khi nàng tặng những đồ ăn này cho bọn họ thì đã buộc chặt dạ dày của bọn họ rồi.
Rốt cuộc cũng bắt đầu ăn được rồi!
Tảo Nhi cầm lấy chén, tính để lại thịt ăn sau cùng.
Nàng ấy kẹp một mảnh đồ ăn màu vàng óng, món này có vẻ đã bị hầm nát, lúc nàng ấy gắp lên nó đã có dấu hiệu bị vỡ ra.
Tảo Nhi cắn nhẹ một cái đã ngay lập tức cảm nhận được cảm giác mềm mịn như cát.
Chỉ mới cắn hai cái mà miếng ăn đã nát ra giống như bùn.
Cảm giác có chút giống củ nâu được mài ra rồi hấp chín, nhưng lại không có vị ngọt gì, chỉ cảm thấy mằn mặn ăn rất ngon, bên ngoài của nó bị hỗn hợp nước lẩu cà chua bọc lấy, hòa quyện vào nhau, thật sự khiến người ta muốn ngừng mà không ngừng được!
Tảo Nhi tỉ mỉ thưởng thức đồ ăn trong miệng xong, nàng ấy lại tự mình nghiền ngẫm một chút rồi mới lưu luyến không rời gắp một miếng khác cho vào miệng.
Đây cũng là đồ ăn được cắt sợi, nhưng mà nhỏ hơn món lúc nãy.
Nó có hình tròn dẹp, toàn thân trong suốt xanh biếc, còn có mấy sợi vân trắng không thấy được.
Khi cho vào trong miệng cắn một cái sẽ cảm thấy mọng nước, trơn trượt, lúc nàng ấy nhìn thấy món này trong đầu đã nghĩ rằng nó sẽ có hương vị khác.
Tảo Nhi nuốt xuống, rồi lại gắp một miếng nấm mèo. Bọn họ không lạ lẫm gì với nấm mèo, mấy loại này đều bị bọn họ quy về là nấm, trước đó bọn họ cũng đã từng hái, đúng ra thì là Phương Tiên Nhi nói cho bọn họ biết.
Nấm mèo này hơi khác với nấm bọn họ hái trước đó, lúc mới ăn thì không được mềm cho lắm mà có vẻ giòn, bên trong rất dẻo, mùi vị tương đối đặc biệt.
Tảo Nhi lại gắp thêm vài thứ, càng ăn càng cảm thán sợ hãi.
Không ngờ trên đời này lại có nhiều vị khác biệt như thế, nhiều món ngon vô đối thế này sao?
Tất cả đều là sơn hào hải vị!
Không có món nào là nàng ấy không thích cả!
Tảo Nhi đã ăn xong tất cả đồ ăn, trong chén chỉ còn lại thịt.
Nàng ấy thành kính gắp một miếng thịt, thổi thổi, cho vào miệng, cái miệng nhỏ nhấm nháp, miệng vừa khép lại mắt đã trợn tròn!
Cái này quá xá là mềm!
Thật sự là thịt à?
Khi ăn vào miệng không hề cảm thấy tanh, lúc nhai cũng không cần tốn sức. Miếng thịt trong miệng rất mềm, gần như đã loại bỏ tất cả những mùi gây ảnh hưởng tới vị giác, chỉ còn lại những gì thơm ngon nhất.
Tổ tiên ơi, rốt cuộc bọn họ đã tích bao nhiêu công đức mới có thể gặp được Phương Tiên Nhi, mới có thể ăn được đồ ăn ngon thế này, rốt cuộc bọn họ đã làm bao nhiêu việc thiện mới có thể thưởng thức mỹ thực ngon miệng phong phú thế này chứ?
Chắc là bọn họ đang hưởng phúc khí sớm, tới đời sau lại phải làm trâu làm ngựa cho người ta mới có thể bù đắp lại phần may mắn này?
Mọi người đều đang cầm chén, quý trọng ăn đồ ăn trong chén, trong mắt không hiểu sao ẩm ướt chua xót.
Thật ra bọn họ đã được ăn không ít đồ tốt rồi, thế nhưng vì sao mỗi lần được ăn một bữa lạ miệng, thơm ngon bọn họ đều xúc động không ngừng thế này.
Thật sự quá hạnh phúc!
Bạn cần đăng nhập để bình luận