Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại

Chương 183



Nếu đã hạ quyết tâm nói chuyện hợp tác, Đại Ngưu cũng không có ý định giấu giếm, chỉ nói mơ hồ một chút về thông tin của Phương Tiên Nhi, nói:
"Tiên nhân của tổ tiên chúng ta truyền lại một nghề thủ công, chỉ cần chế tác một loại đồ gỗ, dùng phương pháp đặc biệt, là có thể chiết xuất lấy dầu từ đậu."
"Lần trước các ông đã tặng cho chúng ta rất nhiều quả Nguyên Bảo, chúng ta mang về nếm thử, cảm thấy hương vị của loại quả này dường như khá tương tự với đậu nành. Vì thế có người vỗ đầu một cái, đột nhiên nảy ra ý tưởng dùng quả kia chiết xuất tinh dầu thử một lần..."
Người Vi gia khẩn trương lắng nghe, mắt cũng không dám chớp lấy một cái.
"Sau đó phát hiện quả này thật sự có thể chiết xuất ra dầu, hơn nữa lượng dầu chiết xuất ra còn nhiều hơn so với đậu nành. Chúng ta nghĩ, lúc trước Bình An huynh đệ từng nói, ngày thường các ông ở lại trong thôn, ngoại trừ trồng trọt thì không có nguồn thu nhập khác, nên chúng ta cố tình mang số dầu phong này đến đây, muốn cùng thương lượng với các ông về chuyện này."
Đại Ngưu cũng chỉ lựa lời dễ nghe mà nói.
Dù sao, nếu tương lai sau này hai bên hợp tác, chắc chắn sẽ phải lui tới lâu dài, quan hệ thân cận hơn một chút cũng không có chỗ xấu phải không?
Cho nên khi hắn ta nói chuyện thì cũng nói một số điều họ đã cân nhắc kỹ càng vì đối phương.
Người Vi gia nghe xong những lời này, cố gắng tiêu hóa nửa ngày cuối cùng cũng suy ra được ý trong đó. Mấy người vừa kinh ngạc vừa cảm động, sau đó mừng rỡ như điên.
Đại bá Vi gia lập tức xoay người vào nhà, gọi cha và lão tam nhà mình nhanh chóng để chuyện đang làm dở lại rồi đi ra ngoài.
Khi mọi người đến đông đủ, ông ấy lại nói chuyện Đại Ngưu vừa nói lại một lần.
Đây là chuyện lớn liên quan đến thu nhập, trí nhớ của Vi đại bá bình thường không được xem là tốt lắm, vậy mà lần này nói lại không sai một chữ nào.
Nhóm Vi Lão Căn nghe xong, cũng khiếp sợ đến mức không ngậm miệng lại được.
Ai cũng không nghĩ tới khu rừng Nguyên Bảo trong thôn mình lại có giá trị như vậy.
Bọn họ không hề cảm thấy lời của Đại Ngưu là gạt người, vất vả lừa gạt những như người bọn họ cũng thật sự không có ý nghĩa gì cả.
Bất quá, Vi Lão Căn cũng nhạy bén hiểu một ít ý nghĩ của đối phương từ trong những lời này.
Ông cụ nhanh chóng mỉm cười nói: "Duyên phận giữa người với người thật sự là không có gì để nói. Các cháu cứu Bình An, lại còn mang đến cho chúng ta tin tức này, đây thật đúng là... Chẳng qua, nhìn biểu cảm của Tảo nha đầu, vẫn còn có chuyện chưa nói xong sao?"
Hả? Vẻ mặt nàng ấy rõ ràng như vậy sao?
Tảo Nhi không nhịn được sờ sờ mặt, cũng phát hiện không có gì khác thường, sau đó nàng ấy nhanh chóng phản ứng lại, đối phương đang kiếm cớ để cho nàng ấy nói xong chuyện còn lại.
Không hổ là gừng già, càng già càng cay!
Tảo Nhi ho khan hai tiếng nói: "Mắt của Vi a gia tốt thật, thế thì ta nói ra luôn vậy! Lần trước đến đây, ta đã cảm thấy bầu không khí trong thôn của các ông rất tốt, mọi người đều rất nhiệt tình, vừa nghe nói ta tới tìm nhà các ông, ai nấy cũng đều muốn tranh nhau đưa ta tới đây!"
Bọn Vi Bình An không hiểu chuyện gì, không nghĩ ra tại sao lại còn kéo thêm những người khác.
Nhưng Vi Lão Căn lại gật đầu: "Đúng vậy, tổ tiên thôn chúng ta sinh sống ở nơi này, chưa bao giờ xảy ra tranh chấp lớn nào, bình thường đều chăm sóc lẫn nhau, thân như một nhà. Lão nhị nhà ta có chút tiền đồ, cũng thường về thôn chăm sóc mọi người trong thôn, giúp đỡ tìm chút công việc nhỏ để cho mọi người làm.”
Chuyện này cũng giống như những gì Vi Bình An đã nói lần trước.
Đồng thời cũng nói rõ cho Tảo Nhi biết rằng, mối quan hệ trong thôn của bọn họ thật sự tốt đẹp, ngay cả khi loại cây này trở thành của quý thì cũng là thứ mọi người cùng sở hữu, hoàn toàn có thể cùng nhau kinh doanh phất lên.
Tảo Nhi đã hiểu, gật đầu nói: "Thật là tốt quá, càng nhiều người thì sức lực cũng mạnh hơn. Vi a gia, các ông đã trông coi mảnh rừng quý báu này, hiện giờ chúng ta lại có phương pháp chiết xuất tinh dầu kia, sau khi chiết xuất ra dầu Nguyên Bảo hẳn là sẽ có chút lợi nhuận, không bằng chúng ta hợp tác đi? Vi thúc là thương nhân, dầu này trong mắt các ông, có phải có chút lợi nhuận hay không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận