Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại

Chương 193



Tảo Nhi quá khôn lanh, có sao thì câu này cũng chẳng sai được. Quả thật nàng không quản được chuyện sinh lão bệnh tử của mọi người nhưng nàng có thể truyền bá một vài kỹ thuật và cho rất nhiều thức ăn, dù là bây giờ, chắc chắn việc đảm bảo nhu cầu cơ bản của bá tánh cũng không thành vấn đề, chỉ cần làm được điều này thì gần như đã là thần tiên rất linh trong mắt mọi người rồi.
Thịnh Quân chợt nhớ ra một câu hỏi đáp ngày xưa nàng đọc được trên mạng.
Nội dung kiểu như là nếu xuyên về thời cổ đại làm một vị tiểu quan, chỉ cho bá tánh ở vùng cai trị ăn cháo thì có bị người ta phản đối đả đảo không?
Bên dưới có bình luận sắc bén nói: “Nếu bạn thật sự có thể làm được điều này thì bạn chẳng cần phí sức luồn cúi đi lên, mà bá tánh của bạn có thể thức cả đêm học tiếng hồ ly kêu, ngày hôm sau may luôn long bào cho bạn.”
... Tuy đây là cách nói hài hước, nhưng thực ra lại thì rất chua xót, nghĩ kỹ lại thì, bá tánh thật sự là những người rất dễ hài lòng, mọi ước ao cũng chỉ là ăn no mặc ấm, có một cuộc sống yên bình mà thôi.
Nàng đang suy nghĩ thì nghe Tảo Nhỉ lại hỏi: “Đúng rồi Phương Tiên Nhi, ngài từng nói hiện tại pháp khí hình vuông trên đất này là vật dẫn pháp lực của ngài. Bao gồm lúc ngài ban đồ cho bọn ta, cũng nhờ nó để thi triển pháp thuật, vậy cái pháp khí hình vuông quan trọng này, có phải cũng có thể làm hình tượng của ngài không?”
Thịnh Quân vừa nghe vậy, đã thấy cách nói này không có vấn đề gì.
Máy bán hàng nào chỉ là hình tượng của nàng, thậm chí còn chính là nàng nữa kìa. Hơn nữa cái vỏ ngoài này, cấu tạo này, chắc chắn không tìm ra cái thứ hai ở triều đại này nữa cơ, làm hình tượng riêng của nàng cũng không có gì không đúng cả.
Nàng nhanh chóng đồng ý cách nói này, sau đó tiện tay vơ một chai nước điện giải, vặn nắp mở ra định uống.
Thế là, Tảo Nhi chắc nịch trong lòng, mỉm cười nói: “Nếu đã như vậy, ta định khắc một vài cái bản nhỏ theo hình dáng pháp khí này rồi tặng cho người ở Vi gia thôn, để ngày thường họ thờ trong nhà.”
Thịnh Quân vừa uống một hớp nước, nghe vậy thì suýt phun hết ra ngoài.
Không ngờ sau khi nàng xuyên về thời cổ đại, lại có người giúp nàng làm sản phẩm, thiết kế goods “Garage Kit Phương Tiên Nhi” nhanh tới vậy.
Tượng điêu khắc máy bán hàng bằng gỗ mini, chắc sẽ rất dễ thương cho mà xem.
Nhưng nếu muốn làm tượng thần thờ trong nhà thì...
Thịnh Quân không kìm được tự suy nghĩ lung tung, hàng ngàn năm sau, lúc người tương lai đào văn vật đã tìm ra một tượng điêu khắc được giữ gìn hoàn hảo, chuyên gia họp bàn, nghiên cứu cẩn thận, cuối cùng đưa ra kết luận: Món đồ này được người cổ đại dùng để thờ cúng, xét theo ngoại hình của nó, hóa ra là một chiếc máy bán hàng!
Tốt lắm, để tăng thêm vẻ vang cho giới khảo cổ, cho người đời sau một vài cơn sốc nho nhỏ, cứ làm vậy đi!
Thịnh Quân lập tức gật đầu bày tỏ sự đồng ý.
Tảo Nhi nghe vậy thì vui vẻ vô cùng, không thể chờ thêm một giây phút nào nữa, ăn vội vài miếng cơm rồi hết sức phấn khởi đi tìm gỗ điêu khắc.
Mấy ngày tiếp đó, mọi người sinh hoạt như thường lệ, chăn bông của tất cả mọi người đều đã nén gần xong, mỗi người còn chia một ít bông gòn của mình gom lại chần ra một tấm chăn đơn cho Tống Hàm Thanh.
Chỉ có Tảo Nhi là không hoạt động gì, cũng không ra khỏi nhà, chỉ ngồi khắc trước mặt Thịnh Quân.
Thịnh Quân có cảm giác như bị sinh viên mỹ thuật coi là người mẫu, may mà nàng là máy bán hàng, bị nhìn chằm chằm bao lâu cũng không thấy ngại.
Nhìn lại thành phẩm Tảo Nhi mang đến cho nàng xem, là một cái máy bán hàng mini sậm màu có thể bao trọn trong hai bàn tay. Bên ngoài được mài cực kỳ bóng loáng, mỗi một bộ phận đều hết sức tinh xảo, trừ vật liệu không đủ, không thể làm tấm kính che chắn sản phẩm ra thì các bộ phận còn lại đều rất hoàn chỉnh, ngay cả hình mì gói trên kệ hàng cũng được khắc rõ rệt.
Thật là đáng yêu quá đi mất!
Nếu Tảo Nhi xuyên tới thời hiện đại, nhất định có thể làm một Youtuber có hàng triệu fan đấy!
Thịnh Quân ngứa ngáy trong lòng, nếu không phải không có tay, nàng thật sự muốn cầm nó trong tay ngắm nghía.
Đến khi khắc xong vài Tiểu Phương Tiên Nhi thì cũng vừa hay đến đầu tháng sau, nhớ Vi Lão Căn nói, có thể giờ cha của Vi Bình An đã về rồi, nhóm Tảo Nhi bèn mang theo tượng gỗ, lần nữa đến Vi gia thôn.
Vừa tiến vào thôn, họ đã thấy có thêm vài dụng cụ chiết xuất và cảnh tượng các thôn dân hồ hởi chiết xuất tinh dầu cả ngày.
Thấy họ đến, có thôn dân nhanh chóng nhiệt tình ra đón, người cầm đồ ăn người bưng nước uống, đưa họ đến cổng nhà Vi Lão Căn nguyên quãng đường, còn không quên chu đáo nhắc nhở rằng: “Tiểu tử Bình An và cha y đều ở trong đó đó!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận