Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại

Chương 85



Tảo Nhi nhịn không được cong khóe miệng, tảng đá nặng nề trong lòng nháy mắt rơi xuống đất, quay đầu thấp giọng rỉ tai với Thiết Trụ: “Cha ngươi và Đại Ngưu có lẽ là không sao đâu, người này có thể tin được, buổi tối chúng ta sẽ đi theo hắn vào thành!”
Sau đó lại quay đầu nói với Thạch thúc: “Đa tạ ngươi đã chịu giúp chúng ta chuyển lời, đêm nay chúng ta muốn vào thành, tiền này tính như thế nào?” Thái độ cũng bắt đầu trở nên thân thiện hơn.
Thạch thúc mỉm cười xua tay: “Trước tiên đừng lo lắng, nói không chừng các ngươi không cần vào thành đâu, cứ chờ tin tức của ta là được.”
Lúc hắn vừa truyền lời cũng nhận được lời nhắn mới, nghe ý tứ trong đó thì không chừng đêm nay có thể cứu được người ra.
Đến lúc đó người ở bên trong cứ trực tiếp đi ra là được, cũng không cần lại đem hai người này dẫn vào.
Nhưng vì để phòng, hắn cũng không tiết lộ hết mọi chuyện.
Tảo Nhi nghe xong cũng hiểu ý Thạch thúc, trong lòng vui vẻ, vội vàng nói hai tiếng cảm ơn rồi dẫn Thiết Trụ qua một bên chờ đợi.
Trong huyện thành.
Hai người Đại Ngưu nghe được tin tức Thiết Trụ tới, mới giật mình phát hiện ra đã qua hai ngày rồi.
Hai ngày nay tinh thần căng thẳng, thời thời khắc khắc đều nghĩ đến chuyện của Tây Nương, thiếu chút nữa quên mất rằng người trong núi sẽ đến.
Vì để cho người bên ngoài yên tâm, Đại Ngưu liền cầm giấy vẽ một hình vuông, lại nhờ người mang ra ngoài.
Truyền tin tức xong, hắn nhanh chóng quay lại với suy nghĩ của mình.
Trước mắt điều quan trọng nhất vẫn là cứu người.
Sáng nay, nhân cơ hội Thu Nương cùng người ta đi ra ngoài mua đồ, Xử Sinh liền tìm người chạy tới đập rơi chiếc túi vải đựng tiền của nàng ấy, nhặt lên rồi bỏ chạy.
Thu Nương lập tức tách khỏi những người khác và đuổi theo, cả hai nhanh chóng tiến vào một ngõ nhỏ chỗ Chung Tư đang ở.
Lúc đó đám người Đại Ngưu cũng có mặt ở đó, đều rất tò mò không biết Chung Tư sẽ làm thế nào.
Đợi cả một lúc lâu, Chung Tư cũng không nói gì, chỉ bảo Hắc Chỉ mang Thu Nương vào nhà đổi y phục, lại cầm y phục của nàng ấy vào.
Qua một hồi lâu, lại thấy một Thu Nương khác sống sờ sờ từ trong phòng đi ra.
Đám Đại Ngưu giống như gặp quỷ, ngay cả bản thân Thu Nương cũng như bị sét đánh.
So sánh cẩn thận thì mọi người mới phát hiện Thu Nương giả này cùng với Thu Nương thật có mấy chỗ khác biệt rất nhỏ.
Chiều cao và dáng người không khác nhau mấy, nhưng nhìn dung mạo thì giống Thu Nương thật khoảng tám phần, chỉ là biểu cảm thì lại rất giống thật nên lại tăng độ giống thêm một chút.
Càng kỳ lạ hơn chính là, Thu Nương giả này vừa mở miệng, ngay cả giọng nói cũng bắt chước hoàn hảo không khác một chút gì.
Nhiều lắm thì chỉ có người thân cận nhất mới có thể phát hiện ra hai người khác nhau, nhưng người bình thường thì thực sự rất khó phân biệt.
Đại Ngưu nhịn không được nói với Xử Sinh: “Ở chỗ này của ngươi đúng là có rất nhiều người tài giỏi, chắc hẳn vị này chính là một thủ hạ rất có năng lực của Chung lão đại đúng không?”
Xử Sinh tâm tình phức tạp nhìn Thu Nương giả, thấy nàng ấy không lên tiếng ngăn cản liền nói: “Không, đây chính là bản lĩnh của chính Chung lão đại…”
Đại Ngưu trợn to hai mắt, cảm thấy quả thực là nghe mà rợn cả người.
Hắn cẩn thận nhìn lại khuôn mặt của Thu Nương giả nhưng không hề tìm thấy một chút dấu vết nào của Chung Tư.
Xét về hình thể, bản thân Chung Tư gầy gò nhưng vẫn cao hơn Thu Nương một chút.
Hắn rụt đầu lại thế nào? Chẳng lẽ trên đời này thật sự có Súc Cốt Công hay sao?
Càng đừng nói là hình dạng và giọng nói.
Hôm nay thật sự là mở rộng tầm mắt!
Chung Tư có tài năng như vậy, tại sao lại phải khuất phục ở một huyện thành nho nhỏ thế này?
Nhưng Đại Ngưu chợt nhớ tới cảnh tượng hỗn loạn bên ngoài liền ngừng suy nghĩ, không nghĩ sâu thêm nữa.
Tạm thời bọn họ không có năng lực đi quan tâm thay người khác vào lúc này.
Dù thế nào đi chăng nữa, Chung Tư có bản lĩnh này, đối với bọn họ mà nói cũng là một trợ lực tốt.
Cũng khó trách lúc ấy hắn nói đến chuyện cứu người mà giọng điệu lại nhẹ nhàng đến vậy.
Cảm thấy ở chỗ này trì hoãn quá lâu, Chung Tư che gương mặt Thu Nương, ngước mắt cười nói: “Vậy ta về Trương phủ trước, các ngươi cứ chờ đợi là được.”
Nói xong, ông ta liền nhận lấy túi vải trong tay Xử Sinh, bước nhanh rời khỏi sân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận