Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại

Chương 628



Hệ thống của cô còn có cảm xúc vô cùng phong phú.
Nếu là Hai Con, mặc dù có hơi hướng nội, nhưng lại không có cảm giác lạnh như băng của các người máy trí năng bình thường.
Nếu đã nghĩ đến chuyện này, Thịnh Quân lập tức có cảm hứng nên hỏi người máy ở bên cạnh cô: “Hai Con, anh biết yêu là gì không?”
Người máy quét dọn không chút do dự, nghiêm túc trả lời từng câu từng chữ: “Yêu, ngài có thể tiến vào nắm giữ tôi hoàn toàn, mà tôi thì không có chút phòng bị nào.”
“Khụ khụ!” khuôn mặt của Thịnh Quân đỏ rần.
Mặc dù biết ý của người máy là chuyện hoán đổi cơ thể, nhưng nghe vẫn thấy hơi kỳ quái.
Cô hít sâu một hơi, vội vàng quay đầu sang chỗ khác, cố gắng dời sự chú ý về con đường đúng đắn.
“Ở chỗ tôi có rất nhiều bài hát, phim và cả sách nữa, tôi hy vọng mọi người có thể dựa vào việc học, dùng hết sức mình để tạo ra thứ thuộc về mọi người. Nếu làm tốt, tôi sẽ có thể trả thù lao theo như mọi người mong muốn.” Thịnh Quân nói với các cư dân tinh cầu Thiết Tiết.
Người ở các tinh cầu cấp cao đã trở nên vô cảm, cho dù cô có đưa máy bán hàng đến cho bọn họ, cũng chỉ có thể từ từ trị liệu vấn đề tâm lý cho bọn họ.
Nhưng nghĩ đến mâu thuẫn của người dân giữa các tinh cầu, cô cảm thấy giao chuyện cứu vớt này cho cư dân của tinh cầu Thiết Tiết thì tốt hơn.
Nếu bọn họ có khả năng sáng tạo, vậy sau này khi giúp người của các tinh cầu cao cấp thì có thể đổi được tài nguyên, đồng thời tăng địa vị của bản thân lên.
Người của hai phe càng thân thiết, sau này sẽ không dễ trở mặt, như vậy mới có thể giữ hòa bình cho vũ trụ.
Dù thế, để bọn họ tự tạo ra thứ lợi hại như thế này, nghe có vẻ vô cùng khó khăn.
Nhưng để đạt được phần thưởng của mình, nhóm người Sinh Lãng Kiền vẫn chấp nhận khiêu chiến.
Cư dân của tinh cầu Thiết Tiết chính thức bắt đầu sự nghiệp văn nghệ, hừng hực vùi đầu vào việc học tập và sáng tạo.
Tinh cầu A.
Một cô gái trẻ tên là Sĩ Mạn Đóa vừa uống một thanh dịch dinh dưỡng xong, vẻ mặt vô cảm đăng ký tinh võng cho mình.
Cô ta xem lướt tin tức của các tinh cầu, lại tiện tay mở một bộ phim điện ảnh vũ trụ mà mình đã biết cái kết, ánh mắt cô ta bắt đầu mơ màng ngẩn người.
Hôm nay, cũng không khác gì ngày thường, một ngày vô cùng buồn chán.
Ngay lúc này, một cửa sổ chất lượng kém đột nhiên xuất hiện trước mắt cô.
Chắc là quảng cáo nhỉ, tinh võng đúng là càng ngày càng tệ.
Nhưng cũng không sao, không có vấn đề gì cả.
Sĩ Mạn Đóa còn không thèm nhíu mày, vẻ mặt không chút thay đổi, cô ta định tắt cửa sổ quảng cáo rồi tiếp tục ngẩn người.
Nhưng cô ta chợt phát hiện, dù có làm thế nào, cô ta cũng không đóng cửa sổ này được.
Cô ta quyết định không thử nữa, cũng không cử động tiếp nữa, chỉ lẳng lặng nhìn màn hình ở trước mắt.
Cửa sổ màn hình hơi dừng lại, sau đó chuyển tiếp đến một màn hình mới.
[Bạn có muốn thoát khỏi lời nguyền tự sát không?]
Sĩ Mạn Đóa giật giật mắt, dường như đã có chút hứng thú, nhưng cũng chỉ một chút xíu hứng thú đó thôi.
Thoát khỏi thì thế nào??
Vũ trụ này vẫn nhàm chán như cũ.
[Xin hãy chọn một trong các mục dưới đây, hãy chọn ra loại cảm xúc mà bạn tò mò nhất: 1. Sợ hãi, 2. Tức giận, 3. Tim đập thình thịch…]
Cảm xúc? Từ ngữ xa lạ quá.
Dường như đây là viên đá ngáng chân ảnh hưởng đến suy nghĩ của con người, nhưng đã bị đào thải hết rồi. Hôm nay người của các tinh cầu đã trở nên xa lạ với những từ ngữ này.
Nhưng mà thứ ở trước mặt này thật sự rất hấp dẫn.
Ngay cả cô ta cũng rất tò mò, muốn xem thử rốt cuộc tại sao bọn chúng lại bị cấm với con người.
Với cô ta thì mấy từ này hoàn toàn không có gì khác biệt cả, cô ta thờ ơ nhấn vào nút sợ hãi trên màn hình.
Giây tiếp theo, cô ta bị kéo đến một phi thuyền xa lạ.
Chắc là một trò chơi khoa học kỹ thuật nhỉ. Sĩ Mạn Đóa thờ ơ nghĩ.
Phi thuyền lảo đảo lắc lư như bị mất khống chế, dụng cụ ở bên trong không ngừng tóe ra tia lửa, đâu đâu cũng vang lên giọng nói điện tử.
Sĩ Mạn Đóa tìm kiếm khắp nơi bên trong khoang thuyền, cô ta tìm được mấy chai dịch dinh dưỡng còn nguyên vẹn, xem ra đây là chỗ lương thực cuối cùng.
Cô ta cầm dịch dinh dưỡng, nhanh chóng ngồi về ghế lái.
Chỉ là một phi thuyền bị hỏng mất khống chế mà thôi.
Rất nhanh sau đó, chiếc phi thuyền này sẽ hoàn toàn tắt máy, mà sau khi cô ta dùng hết số dịch dinh dưỡng này, chắc cũng sẽ c.h.ế.t đi… Chắc là trò chơi này được sắp xếp như thế.
Cô ta hoàn toàn không quan tâm đến cái chết, nhưng trong tưởng tượng của mình, chắc cô ta phải có một cái c.h.ế.t đầy tính nghi thức chứ không phải là c.h.ế.t một thân một mình trong một phi thuyền vô danh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận