Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại

Chương 421



Đúng lúc thương đội của huyện thành cũng đã trở về, Tảo Nhi và mọi người nhận được tin, nhanh chóng sắp xếp lực lượng tăng cường bảo vệ thương đội. Đồng thời cũng gia tăng việc tuần tra quanh huyện thành.
Vừa hay hỏa s.ú.n.g và các trang bị mới đều đã hoàn thiện, hiện đang trong giai đoạn thử nghiệm. Nếu không có vấn đề gì thì trong tương lai có thể được đưa vào sử dụng.
Có sự ủng hộ của Thịnh Quân nên chất lượng hàng hóa của thương đội không cần phải bàn. Lần này xuất hàng cũng không nằm ngoài dự đoán, cũng thu được một khoản lợi nhuận khá lớn.
Xà phòng và xà bông là những mặt hàng mới được thêm vào trong chuyến đi lần này. Quả nhiên những mặt hàng này được bên ngoài rất ưa chuộng.
Có nhiều hàng hóa tốt lại kiếm được một khoản tiền lớn, việc thương đội bị kẻ khác nhắm đến cũng là chuyện bình thường.
Trước đó đã có những người cả công khai lẫn bí mật đều tìm cách điều tra nguồn hàng, cố lần theo thương đội để tìm ra nơi phân phối hoặc là cách điều chế. Thậm chí còn có cả những kẻ đi theo dõi. Cũng may là mọi việc đều được giải quyết ổn thỏa.
Tuy nhiên, có lẽ về sau sẽ còn rất nhiều gián điệp xuất hiện hơn.
Để tránh sơ hở, Tảo Nhi và mọi người bàn bạc trong chốc lát và quyết định là sẽ đánh lạc hướng nguồn gốc hàng hóa về phía Miên Sùng, để khi thương đội quay về thì sẽ ghé qua Miên Sùng nghỉ chân.
Hiện tại với thực lực của họ thì họ không cần phải e ngại các thế lực xung quanh phương Bắc.
Nhưng chuyện chiếm lấy huyện Hưng Hòa vẫn không thể công khai nói ra.
Vừa hay Miên Sùng có thể làm tấm chắn. Lấy danh nghĩa của nó để làm gì cũng hợp lý. Trước đây cũng chẳng có nhiều người để ý tới nó, cũng không hiểu rõ tình hình thực tế, để khôi phục lại tình hình buôn bán trong thành mà tạo ra một vài thứ đồ mới mẻ thì cũng khá là hợp lý.
Những sản phẩm đó cũng chỉ là những món đồ thường ngày, nhưng được bổ sung trí tưởng tượng phong phú. Số tiền kiếm được thì dùng để phát triển, nếu tiêu hết rồi thì đừng ai tham nữa.
Sắp xếp mọi việc xong xuôi.
Lợi nhuận lần này giữ lại một phần, phần còn lại có thể dùng để dâng cúng.
Đúng lúc Phương Tiên Nhi đang nhập vào thần thú, Tảo Nhi và mọi người báo trước với nàng.
Chuyện dâng cúng không thể diễn ra trong thành, vẫn phải quay trở lại núi. Sáng mai dậy, sẽ có người mang tiền và xe ngựa vận chuyển cùng quay về.
Lần này, Hà Hoa đã xung phong nhận nhiệm vụ này.
Dạo gần đây Tảo Nhi và mọi người bận rộn đến nỗi choáng váng đầu óc, chỉ có nàng ấy là tương đối nhàn rỗi.
Thịnh Quân vốn đang ở huyện thành, nghe được tin liền quay về, nàng ở lại núi thêm một ngày, chờ xử lý chuyện này.
Ngày hôm sau.
Hà Hoa nhanh chóng theo xe ngựa của đội vận chuyển vào núi, đi đến trước mặt Thịnh Quân.
“Nhờ có xà phòng và xà bông, lần này thu hoạch rất lớn. Nhiều tiền thế này, ta nghĩ ngay cả khi không có tin tin tức gì về bọn thổ phỉ đang trốn chạy về phía Bắc thì lực lượng bảo vệ cho thương đội cũng cần phải được tăng cường.” Nàng ấy cười nói.
Thịnh Quân đã biết trước số tiền mà họ mang về lần này, quả thực là không ít. Nhưng sau khi cho vào thì vẫn còn thiếu một chút nữa mới có thể đủ để nàng nâng cấp.
Có lẽ lần này không thể ra mắt sản phẩm mới được.
“Trong thành cần phát triển, nơi cần tiền chỉ ngày càng tăng nhiều hơn, may mà mọi người đều rất nỗ lực.” Thịnh Quân đáp.
“Nhắc đến, ngoài đường và muối thì những gia vị khác cũng có thể bán ra ngoài được sao?”
Hà Hoa gật đầu: “Tảo Nhi và mọi người cũng từng nói về chuyện này.”
Nàng ấy ngập ngừng một chút rồi nói tiếp: “Chỉ là, có một vài loại gia vị mới lạ. Nếu muốn bán chạy thì phải để người ngoài thật sự cảm nhận được chỗ tốt của những thứ đó.”
“Ta đang suy nghĩ về việc này và cũng đã bắt đầu đào tạo một nhóm đầu bếp. Ta dự định nhân cơ hội bán gia vị, để thương đội giới thiệu các đầu bếp này đến làm việc ở các tửu lâu khác nhau. Bán gia vị chỉ là phụ, cái chính đó là có thể thu thập thông tin. Bởi nguồn tin tình báo của chúng ta hiện tại vẫn còn quá ít.”
“Ta nghĩ ngươi có thể làm được.” Thịnh Quân cảm thấy ý tưởng này rất hay.
Trong thành, đa số mọi người đều đã tìm được việc để làm. Có lẽ Hà Hoa cảm thấy mình nhàn hơn những người khác nên đã chủ động âm thầm làm những việc lớn.
Khi còn ở trên núi, nàng ấy đã rất giỏi với việc nấu nướng. Bây giờ cũng coi như là đang phát huy sở trường của nàng ấy.
Không thể giúp nàng ấy điều gì, lần này cửa hàng cũng không có đồ vật nào mới. Thịnh Quân suy nghĩ một lúc, định nói với Hà Hoa vài công thức nấu ăn phổ biến của hiện đại.
“Đúng rồi, ta nhớ rằng trước đây Tảo Nhi và mọi người đã nhận được khá nhiều gà vịt từ phía của Miên Sùng?” Thịnh Quân hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận