Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại

Chương 146



Lúc đám Đại Ngưu mang đồ về chỗ ở vẫn còn sớm, đám người Tảo Nhi đi đào củ mài, còn chưa trở lại.
Hắn liền sửa sang lại một chút đồ vật, chạy một chuyến, đem vải bố kim chỉ giao cho mấy vị thẩm thẩm, lại lấy ra vải trắng mịn Hắc Chỉ đưa cho để sang một bên, tính toán chờ Thu Nương trở về lại cho nàng ấy.
Còn có hơn một lượng bạc kia, cũng phải cầm trước, chờ đến khi mọi người đều ở đây, lại đi dâng cho Phương Tiên Nhi.
Làm xong những việc này, thấy không có chuyện gì có thể làm, Đại Ngưu gãi đầu, đi tìm Hạnh Nhi các nàng, theo Tống tú tài cùng nhau học chữ.
Nơi học chữ vẫn là ở trước mặt Phương Tiên Nhi, Đại Ngưu quen thuộc đi qua.
Tống Hàm Thanh thấy thế, quan tâm hỏi hắn: "Lần này rời núi có thuận lợi không?"
Đại Ngưu cười nói: "Cũng được, không gặp phải chuyện gì phiền lòng."
Nói xong, hắn bỗng nhiên nghĩ đến đống tin tức kia của huyện nha, do dự một lát liền nói cho Tống Hàm Thanh.
Dù sao cũng có chút quan hệ với tú tài công mà nhỉ?
Tống Hàm Thanh nghe xong, gật đầu, như có điều suy nghĩ.
Đại Ngưu suy nghĩ một chút, lại nói ra tình thế hỗn loạn ở huyện thành, tiện thể nhắc tới chuyện đám Thạch thúc có thể sẽ xuôi nam.
Tống Hàm Thanh hơi giật mình, một lát sau mới cảm khái nói: "Xem ra cuộc sống trong thành thực sự không dễ chịu, chúng ta bây giờ ở trong núi sống an ổn như vậy, cũng là nhờ có Phương Tiên Nhi che chở."
Đại Ngưu rất đồng ý: "Ai, ai nói không phải chứ?"
Hai người nói chuyện phiếm vài câu, cũng không chậm trễ thời gian nữa, rất nhanh lại vùi đầu vào học tập.
Vừa học đã học đến trước giờ cơm tối.
Bọn nhỏ hốt hoảng buông cành cây xuống, rốt cuộc nghe được âm thanh mấy người Tảo Nhi trở về.
Đại Ngưu phản ứng lại đầu tiên, lập tức đứng dậy nhanh chân chạy về trong động, lôi vải trắng ra, cầm bạc xong liền đi ra ngoài đón.
Tảo Nhi từ xa đã thấy hắn bay tới như quỷ, trước người dán một mảnh màu trắng.
Nàng ấy chần chờ dừng bước lại: "Đại Ngưu? Ngươi đây là xuất sơn một chuyến đã mất hồn rồi hả? Cái thứ trắng xóa này là cái gì vậy?"
"Ai, Tảo Nhi tỷ, ta nói tỷ không rõ đâu!"
Đại Ngưu liếc nàng ấy một cái, bước nhanh vòng qua nàng ấy, Táo Nhi buồn cười "hứ" một tiếng với hắn, quay đầu về trong động bỏ sọt trước.
Đi đến phía sau, Đại Ngưu rất nhanh tìm được Thu Nương trong đám người, đưa vải cho nàng ấy: "Thu Nương, ngươi xem, đây là lễ vật Hắc Chỉ tặng cho ngươi!"
Thu Nương kinh ngạc: "Hắc Chỉ đưa cho ta?"
Nàng ấy nhận vải, cầm ở trong tay, nhịn không được khen một tiếng, "Thật mềm mại!"
Sau đó lại mở tấm vải ra, nâng lên nhìn một cái, tính chất cũng rất mỏng cũng rất thông sáng.
Nhưng mà, lại so sánh kích thước, cũng có chút phát sầu nó có thể làm cái gì.
Khổ sở suy nghĩ trong chốc lát không có ý tưởng, Thu Nương quyết định trước tiên cất nó đi, coi như là phần tâm ý, biết đâu sẽ có lúc cần dùng đến.
Nghĩ đến khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu non nớt của Hắc Chỉ, lại là một trong những công thần cứu nàng ấy ra khỏi phủ, trong lòng Thu Nương ấm áp.
Không ngờ Hắc Chỉ không nói nhiều, tâm tư lại tinh tế như vậy.
Có thể được người ta nhớ thương thật tốt, cho dù có nhớ tới huyện thành, cũng không cảm thấy ký ức liên quan tới nơi đó đều rất khó chịu.
Nếu đã nhận lễ, dù sao cũng phải kiếm thứ để đáp lại.
Nàng ấy cũng phải suy nghĩ thật kỹ, chuẩn bị chút quà đáp lễ cho Hắc Chỉ mới được!
Thu Nương tâm tình tươi đẹp cầm lễ vật, bước chân nhẹ nhàng trở về động.
Xử lý xong việc riêng.
Vừa vặn hai nhóm người đều trở về, tụ tập lại một chỗ, trao đổi những gì đã trải qua trong lần ra ngoài này.
Chiến tích của đám người Tảo Nhi rất phong phú, đào được rất nhiều củ mài.
Hôm nay vừa đến nơi, tìm được mảnh cỏ cây kia, nhìn kỹ không có nhận lầm đồ vật, đoàn người liền cầm cuốc đá đào lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận