Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại

Chương 361



Tảo Nhi bên này cũng rảnh tay, tạo mấy con rối bằng gỗ cho vở nhạc kịch, lại tìm một nhóm người có tài văn chương, viết hí kịch theo yêu cầu của nàng ấy, để người mang đến cho Thiết Trụ đi dự tiệc.
Thiết Trụ lấy được những thứ này trước thọ yến ba ngày, cùng nhóm người Vi Thập Bát thưởng thức hí kịch, cảm thấy rất hay.
Vở hí kịch tượng gỗ này không quá phức tạp, nên Vi Thập Bát đã thuê người diễn tập, lại phân công các nhạc công chuyên môn, cuối cùng buổi diễn tập cũng hoàn thành trước thọ yến.
Vào ngày tổ chức thọ yến.
Thiết Trụ đi theo Vi Thập Bát và Vi Bình An đến phủ huyện lệnh Thành An để dự tiệc.
Phủ đệ cũng không lớn nhưng có một khu vườn rất đẹp.
Vừa mới vào cửa, Vi Thập Bát nhìn chung quanh, nhỏ giọng nói với hai đứa nhỏ, lần này gần như tất cả người có danh tiếng trong huyện thành đều được mời tới.
Có một số người ông ấy đã từng tiếp xúc, cũng có một số người ông ấy không có cơ hội tiếp xúc, chỉ mới nghe đến tên của bọn họ.
Nhưng cho dù là ai thì đều không dễ chọc vào. Có lẽ trong số bọn họ có những người trung thành với Phụng Vương, nên lần này bọn họ phải cẩn thận trong lời nói và hành động.
Thiết Trụ và Vi Bình An nhanh chóng gật đầu, biểu thị đã nhớ kỹ.
Một lúc sau, cuối cùng Đại huyện lệnh trong tin đồn cũng xuất hiện.
Thiết Trụ ngước mắt lên nhìn một cái, thấy quả thực rất giống với những gì Vi Thập Bát miêu tả.
Khuôn mặt của Đại huyện lệnh gầy gò, trông không được khỏe mạnh lắm, sắc mặt tái nhợt, mỗi bước đi đều ho ba tiếng.
Khi ông ta ho như vậy, không ít người xung quanh vây tới ân cần hỏi han, còn ba người Thiết Trụ thì bị bỏ lại phía sau.
“Cha, chúng ta không qua hỏi thăm một chút sao?” Vi Bình An nhỏ giọng nói.
Vi Thập Bát lắc đầu, chỉ bày vẻ mặt lo lắng ra, quay sang thúc giục người hầu trong phủ lấy nước trà để huyện lệnh xoa dịu cổ họng.
Sau khi thúc giục, lại quay lại.
Lần đầu tiên ba người bọn họ gặp huyện lệnh, cũng không thể biểu hiện quá nhiệt tình, nhưng cũng không thể không bày tỏ gì cả, kẻo mất lễ phép.
Chuyện thúc giục lấy nước như vậy, vừa phải lại đúng lúc.
Sau khi huyện lệnh ngừng ho khan, một đám người liền dời bước vào trong hoa viên.
Nhìn thấy đám người trước mặt huyện lệnh đã tản đi, khách khứa cũng đã ngồi vào chỗ, Vi Thập Bát dẫn theo hai đứa nhỏ đi tới chào hỏi, bày tỏ sự quan tâm và thăm hỏi sức khỏe.
Có vẻ Đại huyện lệnh rất vui, còn mỉm cười đáp lại lời nói của ông ấy, hỏi Vi Bình An mấy câu học vấn đơn giản, khích lệ câu trả lời lưu loát của y một phen, sau đó mời ba người ngồi xuống, trừ cái này ra thì không nói chuyện khác nữa.
Có vẻ như không khó để hòa hợp.
Chờ sau khi tất cả mọi người đã ngồi vào chỗ, Đại huyện lệnh nói một tràng lời xã giao, sau đó phân phó người bên cạnh dọn thức ăn ra.
Sau khi phân phó xong, dường như cơn ho vừa mới kìm nén của ông ta lại xông lên, ông ta che miệng ho thêm hai tiếng nữa, sau đó nhìn về phía khách mời: “Các vị đến, đã thực sự khiến nơi này tỏa sáng, cũng xin cảm ơn những sự chúc phúc mà các vị đem tới.”
Thiết Trụ vừa nghe thì cảm thấy thật hay.
Đại huyện lệnh thật biết nói chuyện, đem chuyện tặng quà nói thành đưa chúc phúc, nghe có vẻ không còn vật chất nữa mà tất cả đều là cảm tình.
Tuy nhiên, sau khi nghe thấy nhiều tiếng ho khan, cổ họng hắn ta lại ngứa ngáy khó hiểu…
Trên chủ vị, Đại huyện lệnh dừng một chút rồi tiếp tục nói: “Đúng rồi, trong đó có mấy thứ chúc phúc độc đáo rất xứng đôi với bữa ăn, ta muốn chia sẻ với mọi người.”
Nói xong, ông ta vỗ tay, không biết từ đâu có một đoàn kịch xuất hiện bên cạnh ông ta, tiến vào vườn, dựng sân khấu để biểu diễn, bắt đầu hát một vở kịch.
Thiết Trụ nhìn một cái thì thấy đây không phải là thứ bọn họ đưa ra.
Có vẻ như không ít người đã tặng những lễ vật tương tự.
Thật tốt. Mỗi người góp một tuồng kịch là có thể tạo ra một buổi thọ yến hoàn chỉnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận