Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại

Chương 553



“Lột vỏ ra, ăn từ từ từng chút, đây là khoai lang mật hai bọn ta mới nướng sáng nay, ngon lắm đấy!” Phương Quân cười nói.
Biết có bá tánh không nỡ lãng phí lương thực sẽ ăn luôn cả vỏ, nhưng dù sao khoai lang có vỏ cũng sẽ ảnh hưởng đến khẩu vị, Phương Quân bèn nhắc nhở cẩn thận.
Thôn dân chưa từng nghe tới khoai lang nên chỉ ngoan ngoãn làm theo đối phương nói, lột từng miếng vỏ màu đỏ xám ấy ra để lộ ruột quả màu mật bên trong.
Nói nó là màu mật, không sai lệch chút nào.
Cũng không biết các Phương Quân nướng thế nào mà ruột quả không hề bị khô, có tận mấy chỗ còn rịn ra nước mật sóng sánh, mùi thơm đặc biệt chỉ có món nướng mới có ấy xộc đầy khoang mũi, vài người cũng nóng lòng đánh giá đồ ăn trong tay, cắn ngấu nghiến hai miếng vào miệng.
Miệng nóng quá!
May là bình thường họ ăn cơm cẩu thả đã quen, ngay cả lưỡi cũng giống như có vết chai, chút nóng này vẫn coi như chưa có gì.
Cẩn thận nếm lại.
Hoa quả bình thường toàn có cảm giác giòn, còn không thì mềm, nhưng khoai lang này thì lại không giống lắm, ăn vào có cảm giác chắc thịt và có cảm giác thỏa mãn khi ăn một cái bánh bao ngọt ấy!
Thật sự quá ngon, quả thật là món ngon nhất họ từng ăn trong đời này! Đương nhiên cũng có thể là do đói quá lâu nên họ mới có cảm nhận như vậy.
Khi ăn hết khoai lang, họ thấy thỏa mãn từ tận đáy lòng.
“Tuy là quả, nhưng hình như ăn vào rất chắc bụng nhỉ?” Một người xoa bụng nói.
Phương Quân nghe vậy thì ở một bên cười nói: “Đây chính xác không phải loại quả thông thường, khoai lang sản lượng lớn, có thể được coi là lương thực đặc biệt, ăn như món chính cũng hoàn toàn không có trở ngại lớn gì.”
“Đây là lương thực?” Họ nhạy bén trừng to mắt.
“Đúng. Các ngươi đừng vội, chờ sang năm khai xuân, bọn ta sẽ bắt đầu mở rộng trồng khoai lang, khi ấy chắc chắn thôn của các ngươi cũng sẽ có phần.”
Chỉ khi để các bá tánh nếm thử cái ngon cái lợi của khoai lang thì mọi người mới cam tâm tình nguyện trồng nó.
Nếu không thì bá tánh chỉ trồng lúa và hoa màu làm món chính mãi trong nhiều năm trời, chắc chắn sẽ không thích ứng cho lắm.
Đây cũng coi như là chút mưu mẹo không gây ảnh hưởng nhiều của các Phương Quân.
Câu chuyện ăn cơm ngắn ngủi trôi qua rất nhanh.
Các thôn dân ra khỏi lều trướng theo Phương Quân, ngay lập tức trông thấy mấy chiếc xe chở đầy đồ dàn hàng ngang bên đường.
“Đêm qua người của bọn ta đã căn cứ theo tình hình làng của các ngươi, tính toán ra khẩu phần lương thực đủ để vượt qua mùa đông.” Phương Quân nói: “Lát nữa người của bọn ta sẽ hộ tống các ngươi về.”
Thức ăn khô trên xe toàn là bánh quy nén.
Đành chịu thôi, mùa đông năm nay có quá nhiều nơi cần phải hỗ trợ, có thể nói bánh quy nén là vật tư hữu dụng và kinh tế nhất, nó cũng là sự lựa chọn tốt nhất để đáp ứng nhu cầu cấp thiết.
Phương Quân luôn luôn cân nhắc chu toàn.
Sợ mấy chiếc xe kéo vật tư gây sự chú ý, đến gần thôn sẽ định đổi sang vận chuyển bằng xe bò đã ngụy trang, sau đó thì chia tốp ra vận chuyển vào ngôi làng.
Các thôn dân há miệng, thảng thốt nhìn chiếc xe hàng rất lâu, cuối cùng mới lắp bắp nói cảm ơn.
Rõ ràng là hai vị Phương Quân chưa từng rời họ quá xa, thế rốt cuộc đã tính ra khẩu phần lương thực lúc nào đấy?
Rồi đống đồ này là do ai và từ đâu vận chuyển tới, vậy mà trong một đêm đã gom ra được mấy xe, năng lực làm việc thật khiến người ta kinh ngạc cảm thán!
Họ ngờ nghệch bước lên xe, đến khi bình tĩnh lại thì bắt đầu thấy phấn chấn vô cớ.
Có đống thức ăn này rồi, thôn họ sẽ có thể bình an vượt qua mùa đông này!
Phương Quân thật sự quá đáng tin, quả thật giống như vị thần tiên sống ấy, giải cứu đám người sống trong khổ nạn họ đây...
Phải rồi, chả trách tờ lệnh giấy đó có tên là Phương Tiên lệnh, chẳng phải là vì nó giống một món đồ quý hiếm mời thần tiên hạ phàm đến cứu thế hay sao?
Chiếc xe chòng chành lắc lư, nhanh chóng đến được vùng lân cận của ngôi làng, các Phương Quân chia hàng ra xong thì khiêng lên xe bò.
Bánh quy nén được đưa vào ngôi làng rất nhanh, một nhóm người hoan hô chia lương khô ra. Phương Quân đi cùng lại nói kỹ thêm nhiều cách ăn của nó, với cả lượng lương thực dự trữ hằng ngày cho mọi người biết.
Cảm giác tuyệt vọng nặng nề ủ dột trong thôn nhanh chóng mất sạch trong mùi thơm ngọt ngào tỏa ra từ bánh quy nén đun sôi!
Tình hình tương tự còn xuất hiện đồng thời ở rất nhiều nơi khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận