Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại

Chương 524



Tiếp đó, tiểu đội trưởng lấy ra thêm một số vật dụng như bàn chải cán gỗ, xà phòng, ủng đi mưa cho mọi người xem, nói rằng đây là “tiền công” họ sẽ nhận được sau khi hoàn thành công việc.
Công dụng của xà phòng thì không cần phải nói, còn ủng đi mưa cũng là một thần khí để lội qua những rãnh nhỏ đầy bùn nước.
Trước giờ các thôn dân chưa từng nghe nói đến những vật dụng này.
Đợi sau khi thấy tiểu đội trưởng trình bày hiệu quả xong, họ cũng mở mang tầm mắt và hoàn toàn bùng nổ sự tích cực.
Nhất định phải nhanh chóng làm xong công tác phòng hộ!
“Mọi người chú tâm hơn một chút, khi làm việc thì đừng lười biếng, làm xong sớm là có thể nhận được xà phòng và ủng đi mưa sớm hơn đó!”
“Đúng, đúng, làm công tác phòng hộ cũng là vì lợi ích của chúng ta, đừng phụ lòng các đại nhân đã lo nghĩ cho chúng ta!”
Hai nha dịch đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh này cũng vô cùng kinh ngạc.
Bọn họ đã từng nhìn thấy và nếm thử những thứ kỳ lạ như bánh quy rồi. Còn xà phòng, trước đây đã có thương đội bán ở trong thành nên bọn họ cũng không xa lạ gì.
Xà phòng này, tuy giá cả không phải là đắt đỏ nhưng số lượng có hạn và rất khan hiếm, không phải ai cũng có thể sử dụng.
Còn loại vật dụng chống nước kỳ diệu như ủng đi mưa này thì đúng là bọn họ chưa từng thấy bao giờ.
Không ngờ rằng, nhóm người này lại dễ dàng lấy xà phòng và ủng đi mưa ra, đưa cho đám bá tánh thấp cổ bé họng này xem như tiền công...
Không hiểu nổi luôn đó, có cần thiết phải vậy không?
Nhóm người ngoài làm những công việc này, vốn dĩ không phải vì bản thân họ.
Trong mắt bọn nha dịch, nhóm người này từ xa chạy đến để quản lý chuyện sạt lở đất đá ở vùng ngoại ô Song Phù của bọn họ đã là chuyện không thể tưởng tượng và xen vào việc của người khác.
Còn lo cơm nước cho đám dân làm công việc chân lấm tay bùn này, đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, hoàn toàn không cần thiết phải trả thêm một khoản “tiền công” khổng lồ như vậy.
Dù bọn nha dịch có nghĩ nát óc, cũng không hiểu nổi rốt cuộc nhóm người này đang nghĩ gì.
Hai người nhanh chóng từ bỏ suy nghĩ, chuyển sự chú ý sang những món đồ bên kia.
Chỉ riêng những vật tư này thôi, cũng đã rất hấp dẫn với bọn họ.
Nếu không phải e ngại sức mạnh của nhóm người kia, thì hiện tại bọn họ đã muốn cướp lấy những món đồ này rồi.
Những món đồ quý giá ngay trước mắt, bọn họ thật sự không nỡ từ bỏ.
Hay là, đợi đến khi nhóm người này đi rồi nghĩ cách chiếm lấy?
Các nàng đâu thể ở đây mãi được...
Trong đầu nha dịch bắt đầu xuất hiện những tính toán nhỏ nhặt.
Hành động của nhóm Thịnh Quân không hề bị ảnh hưởng.
Dù sao, bá tánh có động lực làm việc cũng là chuyện tốt. Một nhóm người nhanh chóng tổ chức cho mọi người bắt đầu công việc, phân phát công cụ mượn từ trong huyện cho mọi người, phát hiện không đủ, họ còn gom thêm một số công cụ ở trong thôn.
Trước khi bắt đầu làm việc, tiểu đội trưởng lấy găng tay bảo hộ lao động ra cho mọi người đeo.
Các thôn dân nhận găng tay, nhưng không ai đeo ngay mà chỉ vuốt ve găng tay và do dự nói: “Cái, cái này đẹp và trắng thế này, làm sao mà đeo nó làm việc được?”
Nhìn đường kim mũi chỉ trên đôi găng tay này, đúng là rất tinh tế, ngay cả người không biết may vá cũng có thể nhận ra ngay là món đồ này do thợ thêu bậc thầy làm ra.
Bên kia, hai nha dịch cũng nhận được găng tay bảo hộ lao động.
Khác với phản ứng của bá tánh, hai người lập tức yêu thích và đeo vào ngay.
Sau khi co duỗi ngón tay một chút, sự kinh ngạc trong lòng bọn họ với nhóm người này lại tăng thêm một bậc.
Thấy bá tánh vẫn chưa đeo găng tay, tiểu đội trưởng lên tiếng giải thích: “Cái này gọi là găng tay bảo hộ lao động, rất chắc chắn và bền, chuyên dùng khi làm việc, có thể bảo vệ đôi tay của mọi người. So với găng tay, tay của mọi người vẫn quan trọng hơn.”
Các thôn dân nghe vậy thì cảm thấy hơi bối rối, vẫn xoa đôi găng tay không nỡ đeo.
Cuối cùng, trưởng thôn nói: “Được rồi, nghe vị đội trưởng này đi. Đừng lãng phí thời gian nữa, chúng ta nhanh chóng bắt tay vào làm việc thôi!”
Lúc này mọi người mới đeo găng tay vào, tập trung cao độ và bắt đầu công việc một cách nghiêm túc.
Phải nói rằng, găng tay này rất hữu dụng, dù là khiêng đá hay bắt lấy thanh gỗ, đều không lo bị trầy xước tay.
Bá tánh bắt đầu làm việc một cách hăng say.
Tiểu đội trưởng vừa quay đầu, đã nhìn thấy hai nha dịch đứng yên như đóng đinh cắm rễ tại chỗ, hoàn toàn không ăn nhập gì với khung cảnh nhịp nhàng của mọi người xung quanh.
Nàng ấy hơi ngạc nhiên nói: “Này, hai người đứng ngẩn ra đó làm gì vậy? Mau cầm đồ lên và làm việc đi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận