Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại

Chương 99



Giữa lúc hỗn loạn, Tống Hàm Thanh bị người ta kéo vào trong ngõ nhỏ.
Đang lúc kinh ngạc, hắn liền nhìn thấy có một người tướng mạo giống hắn đi ra, lại một lần nữa bị hai nha dịch kẹp ở giữa rời đi.
Tất cả mọi chuyện phát sinh chỉ trong chớp mắt, nha dịch kia từ đầu tới cuối cũng không phát hiện ra rằng người đã bị đánh tráo.
Dù sao thì cũng rất hiếm người có thể nghĩ đến loại chuyện như thế này.
Sau đó Tống Hàm Thanh bị bôi đen mặt, thay quần áo rồi đưa đến cái miếu đổ nát này.
Người dẫn hắn tới đây chính là Hắc Chỉ, tương đối chu đáo, còn không biết lấy từ chỗ nào ra một chiếc chăn cũ đơn sơ, nói là sau này khi hắn đi lang thang khắp nơi thì cũng có thứ để nằm.
Mặc dù nói trắng ra như vậy nhưng tóm lại cũng là ý tốt, vì vậy hình tượng cuối cùng của hắn lại có thêm một cuốn chăn cũ nữa.
Nghe xong, Lý Phát Tông có chút lo lắng nói: “Nếu như vậy, Chung bá phải thoát thân như thế nào đây?”
Biểu lộ của Xử Sinh dường như có chút kỳ quái, hàm hồ nói:
“À, Lý thúc, ngươi cứ yên tâm đi, Chung lão đại rất lợi hại! Làm như vậy cũng là sợ nha dịch kia phát hiện người mất tích, lục soát khắp nơi, đến lúc đó tất cả chúng ta cũng không thể trốn thoát được.”
“Chờ có cơ hội thì đương nhiên Chung lão đại sẽ dùng mọi biện pháp để có thể rời đi.”
Tống Hàm Thanh nghe xong, thở dài một tiếng: “Thật sự đã khiến mọi người phải hao tâm tổn sức rồi.”
Mấy người lại nói thêm vài câu, thấy đã gần đến giờ liền chuẩn bị khởi hành ra khỏi thành.
Lật tấm ván gỗ ở cửa hầm ra, Lý Phát Tông đã rất có kinh nghiệm ra khỏi thành, còn Tống Hàm Thanh lại là lần đầu tiên nhìn thấy một đường hầm ẩn giấu ở đây nên vô cùng kinh ngạc.
Vẫn là Xử Sinh dẫn bọn họ ra khỏi thành, ba người nhanh chóng thuận lợi đi ra tới bên ngoài thành.
Ra khỏi đường hầm, Lý Phát Tông liếc mắt một cái đã thấy hai người Đại Ngưu.
Đại Ngưu tiến lại gần nói: “Phát Tông thúc, lần này cứu người nhanh như vậy à? Hai chúng ta còn định đi vào, không ngờ các ngươi đã đi ra rồi.”
Lý Phát Tông gật đầu: “Để trở về rồi ta sẽ nói rõ với các ngươi, giao dịch thế nào rồi?”
Đại Ngưu lấy lương khô từ trong n.g.ự.c áo ra: “Phương Tiên Nhi đồng ý, giao dịch này có thể làm được. Đúng rồi, thúc đã hỏi về chuyện cát bối chưa?”
“Hỏi rồi, bọn họ cũng không lấy được.”
“Haizzz, thôi được rồi.”
Đại Ngưu có chút thất vọng, sau đó liền đi tìm Thạch thúc nói chuyện.
Trước tiên đưa qua hai hộp bánh bột khô mang theo lần này, coi như là thù lao cho toàn bộ mọi chuyện.
Còn lại hai hộp bánh bột khô là để giao dịch lần này.
Hai hộp bánh bột khô nặng tám cân, đám Đại Ngưu suy nghĩ một chút, quyết định thu bốn trăm văn.
Cân nhắc đến hiệu quả của bánh bột khô thì cái giá này chắc chắn không phải là quá cao. Mà đối với đám Đại Ngưu mà nói cũng chắc chắn không tính là bán rẻ.
Dù sao một miếng lá bạc của Tây Nương cũng chỉ đáng giá hơn hai trăm văn, có thể đổi lấy mười hộp bánh bột khô cùng những thứ khác!
Bốn trăm văn tiền cũng không tính là ít.
Thạch thúc có mang theo một ít tiền, nhưng hắn cũng không ngờ rằng hôm nay lại có thể làm giao dịch nên căn bản không chuẩn bị gì hết, móc khắp túi của mình và Xử Sinh thì vẫn còn thiếu một trăm văn.
Đại Ngưu liền đưa ra biện pháp khác, số tiền còn lại có thể đổi chút vải vụn hoặc kim chỉ linh tinh gì đó.
Bọn họ thường chạy trong núi, y phục dễ bị sờn rách nên thường xuyên phải may vá.
Thạch thúc đồng ý, nhưng lần này chắc chắn không thể lấy đưa đồ được, chỉ có thể đợi lần sau.
Sau khi bàn bạc, hai bên thống nhất địa điểm giao dịch. Có một cái cây khô ở bên cạnh một con đường mòn trên sườn núi, bọn họ có thể gặp nhau ở đó vào ngày mười lăm mỗi tháng.
Hoặc nếu không chạm mặt nhau thì có thể chôn tiền hoặc chôn đồ vật ở dưới hốc cây, giao dịch sau đó cũng được.
Tóm lại là có thể thử trước hai lần, tìm ra một biện pháp tốt nhất.
“Chờ sau này giao dịch thành công, nếu các ngươi cảm thấy giá cả có thể chấp nhận được thì có thể tiếp tục, đến lúc đó làm phiền các ngươi mang thêm nhiều bánh bột khô tới đây. Tình huống trong thành này ngày càng tồi tệ, chúng ta cũng rất muốn tích trữ thêm một chút lương thực…” Thạch thúc thở dài.
Tạm thời bàn bạc xong chuyện giao dịch, đám Đại Ngưu cũng không lãng phí thời gian nữa, chuẩn bị lên đường.
Lộ trình vẫn giống như lần trước, trước tiên đi về thôn Thạch Đầu một chuyến, trời hơi sáng hơn thì lại đi vào trong núi.
Sau khi nói lời tạm biệt với đám người Xử Sinh, mấy người vội vàng lên đường.
Mãi đến khi không còn nhìn thấy bóng lưng bọn họ nữa, Xử Sinh mới ôm ngực, nói với Thạch thúc: “Thạch thúc, ta luôn cảm thấy rất áy náy…”
“Quả nhiên, ta cứ cảm thấy có gì đó không đúng, bây giờ nghe ngươi nói thì hóa ra là vậy thật. Được rồi, chuyện đã như vậy rồi, tóm lại cũng không phải là lỗi của ngươi, trước tiên đừng suy nghĩ chuyện đó nữa, cứ coi như chưa có chuyện gì xảy ra hết, hẳn là cũng không bị chậm trễ gì đâu.”
“Nhưng mà…Hay là sau này đưa thêm cho họ một khoản tiền nữa, coi như là bồi thường?”
“Cũng được. Đúng rồi, còn chuyện kia nữa, cũng tranh thủ thời gian làm cho xong chuyện đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận