Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại

Chương 256



Hai bên chính thức tạm biệt, mỗi người một ngả rời khỏi thôn Nguyên Bảo.
Thiết Trụ sẽ bắt đầu hành trình cùng thương đội.
Còn Tảo Nhi và mọi người sau khi trở về thì phải chuẩn bị cho việc trồng lúa mì.
Bận rộn đến mức không biết ngày tháng, thoắt cái đã đến giữa tháng.
Đại Ngưu và Lưu Nhị Sơn vội vàng rời khỏi núi một chuyến để gặp mặt Thạch thúc.
Trên đường đi, hai người nói hết chuyện từ trên trời đến dưới biển. Đã qua một năm rồi, không biết tình hình bên kia như thế nào.
Khi đến nơi, bọn họ lại không gặp được ai.
Lần này trông có vẻ thực sự nghiêm trọng rồi.
"Họ đã đi rồi, hay là có biến cố gì trong huyện?" Lưu Nhị Sơn cau mày nói.
"Nếu họ định đi thì lẽ ra phải để lại tin nhắn cho chúng ta chứ..." Nói đến đây, Đại Ngưu bỗng nghĩ ra điều gì đó: "Đúng rồi, Nhị Sơn thúc, chúng ta có thể đến chỗ chôn đồ xem thử xem sao!"
Hai người nhanh chóng đến chỗ chôn lương khô trước đó. Nhìn kỹ thì dấu hiệu quả nhiên đã bị thay đổi.
Điều này chứng tỏ đám người Thạch Thúc đã đến, cũng đã lấy đồ thành công. Nói không chừng họ còn có thể còn để lại tin nhắn mới.
Nơi này hoang vắng nhưng để đảm bảo an toàn, Đại Ngưu vẫn nhìn quanh đề phòng. Sau khi xác định không có ai thì mới cùng Lưu Nhị Sơn ngồi xuống đào đất.
Rất nhanh, họ đã đào ra được một miếng gỗ khắc đầy chữ.
Đối phương biết rằng bên bọn họ có một tú tài.
Khi để lại tin nhắn cũng không sợ họ không hiểu chữ nên đã ghi lại rõ ràng tình hình trong thành.
Trước đó trong thành thiếu lương thực, đã xảy ra không ít rắc rối. Sau khi được các phú hộ hào thương phát cháo thì mới tạm thời có thể kiểm soát lại.
Nhưng phú hộ cũng không thể phát cháo mãi. Chưa đến một năm thì đã dỡ bỏ hết các lều phát cháo.
Thế là trong người dân thành lại một lần nữa nóng nảy. Hơi có dấu hiệu của bạo loạn.
Huyện nha chỉ có hơn hai mươi nha dịch, không có binh lính. Nếu thực sự để dân chúng làm loạn thì khó mà kiểm soát được ngay.
Chính huyện Hưng Hòa vốn là nơi hoang vu, không phải là nơi quan trọng về chính trị, cũng không có trú binh.
Các huyện lân cận thì tốt hơn chút, có trú binh. Nhưng huyện lệnh quen làm vua một cõi rồi, phong cách làm việc không minh bạch. Ông ta chắc chắn sẽ không mời trú binh qua giúp đỡ. Sợ rằng chưa dẹp yên được loạn lạc thì đã rước họa vào thân.
Tình hình sắp trở nên hỗn loạn.
Trong lúc cấp bách huyện lệnh huyện Hưng Hòa chợt nghĩ ra một cách độc ác để giải quyết việc này.
Ông ta tập hợp tất cả những kẻ lưu manh côn đồ trong thành lại. Tạm thời tuyển bọn chúng làm nha dịch, nhờ các phú hộ lo việc ăn uống cho bọn họ. Ông ta còn cấp cho mỗi người một ít vũ khí để họ đi đối phó với những dân thường tay không tấc sắt.
Đám người này có đủ loại thành phần, hạng người nào cũng có, sau khi trở thành tay sai trong huyện thì đã dùng rất nhiều thủ đoạn không chính đáng. Nhưng thực tế thì cũng có hiệu quả, mầm mống của bạo loạn đã nhanh chóng được dập tắt.
Chỉ là, vì có đám người này nên Thạch thúc và mọi người cũng phải cẩn trọng hơn nhiều. Bọn họ phải đào ít đường hầm lại.
Chỉ có thể tranh thủ thời gian để cử người ra ngoài lấy lương khô. Trong thời gian ngắn, khó mà gặp được Đại Ngưu đúng hẹn.
Hơn nữa vào ban đêm đám lưu manh này cũng không chịu yên ổn. Bọn chúng tự cho mình là quân đội chính quy, ban đêm còn đi tuần tra khắp nơi kiếm chuyện.
Thạch thúc vốn dự định đầu xuân sẽ di cư về phía Nam. Nhưng giờ cũng khó mà đi được. Tuy rằng họ cũng có nhiều người nhưng rốt cuộc cũng không có vũ khí để cứng rắn chống trả. Nếu thực sự làm lớn chuyện thì không ai có thể thoát khỏi.
Lúc này Thạch Thúc thực sự hối hận.
Biết vậy trước kia đã đi luôn rồi!
Haiz, tất cả chỉ vì một khoảnh khắc do dự. Tính toán trước sau nên bây giờ mới rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận