Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại

Chương 488



Phùng Bình lắc đầu cười khổ nói: “Những chuyện đó xảy ra lâu lắm rồi. Một người tám ngày không gặp mặt có thể tính cách đã thay đổi khác đi huống gì là tám năm cơ chứ?”
“Ta không thể căn cứ vào nàng ấy của trước kia để nhìn rõ suy nghĩ của nàng ấy hiện tại. Huống gì, chuyện nàng ấy khống chế Sa Di trước mắt cũng chỉ là suy đoán của chúng ta mà thôi.”
Điểm này có lý.
Mộc Kỳ Nhĩ thở dài.
Nếu công chúa có thể nắm quyền quản lý Sa Di, hơn nữa lại nể mặt vài phần tình cảm cũ thì tốt biết bao.
Nếu như vậy bọn họ sẽ có cơ hội cùng nhau ngồi xuống và bình thản đàm phán một vài chuyện.
Tuy bọn họ đã biết chuyện xưa của công chúa nhưng vẫn không giảm bớt sự cảnh giác dành cho Sa Di xuống, cũng không có khả năng trả lại tù binh.
Một thời gian sau đó, đám người Mộc Kỳ Nhĩ luôn cẩn thận đề phòng.
Một hôm nào đó, Phương Quân tuần tra đột nhiên cho người tới thông báo: “Có một đội ngũ được trang bị tốt đang tiến về phía chúng ta, mọi người chuẩn bị ứng chiến.”
“Trang bị của bọn họ tốt hơn những gì chúng ta dự đoán nhiều, hơn nữa còn tham khảo mạch đao của chúng ta!”
Thiết Trụ mới mang mạch đao này tới phương Bắc không bao lâu mà đối phương đã thành công sao chép lại rồi.
Từ khía cạnh này cho thấy tài nguyên chuẩn bị chiến tranh của đối phương sung túc, năng lực sản xuất cũng không thấp, là trường phái hành động nói là làm, rất thông minh.
Nếu những người này thật sự từ Sa Di tới thì hình tượng của bọn họ khác một trời một vực với những lời đồn đãi bấy lâu.
Cũng may bọn họ không ỷ lại vào năng lực tác chiến của kỵ binh, còn cất giấu vài loại vũ khí lớn, nếu không sẽ cảm thấy khó khăn khi đối đầu với mạch đao.
Mọi người không khinh địch với khả năng xảy ra đánh úp bất ngờ.
Trước đó, vì để ứng phó với các tình huống phát sinh đột ngột, bọn họ đã sắp xếp không ít buổi diễn tập và huấn luyện quân sự.
Ngay cả đám người Phùng Bình cũng đã tập thành phản xạ có điều kiện, nghe được lệnh chỉ huy sẽ nhanh chóng rút lui tới địa điểm an toàn.
Thấy địa bàn của mình về cơ bản đã được bố trí thỏa đáng, Mộc Kỳ Nhĩ hít một hơi thật sâu, ăn mặc chỉnh tề đi theo đằng sau đội ngũ Phương Quân.
Bất kể tình hình của người tới thế nào, cô bé cũng phải tận mắt nhìn thấy mới được!

Biên cương đang anh dũng chiến đấu.
Ở một bên khác, huyện Hưng Hòa lại yên ổn vượt qua mùa đông, trong lúc ăn Tết mọi người tổ chức các tiết mục nho nhỏ ăn mừng thành công lớn đã đạt được vào cuối năm, sau đó nghênh đón mùa xuân tươi đẹp.
Năm nay dường như là một năm được mùa.
Nước mưa dồi dào, ánh nắng rạng rỡ, ngay cả tiếng chim nhỏ kêu cũng thanh thúy tới lạ.
Người Hưng Hòa ban đầu là tân thủ mới được thử nghiệm khoa học trong trồng trọt, bây giờ bọn họ đã có thể xem là người có kỹ năng trồng trọt thành thục rồi.
Lúc này mọi người gần như đều cầm thước dây, vểnh m.ô.n.g lên, cúi người xuống, tay nắm tay, thành thạo dạy người dân Bình Trạch trồng trọt.
Ngoại trừ các loại trái cây ngũ cốc thiết yếu ra, năm nay bọn họ còn có thêm một nhiệm vụ quan trọng nữa, đó là gây trồng cà chua.
Nhờ vào phước thực phẩm tươi sống của Thịnh Quân.
Đối với số cà chua mới trồng được trước đó, trong huyện lập tức tiến hành lễ hội cà chua linh đình.
Loại trái cây đỏ rực và chắc nịch này khiến người ta vô cùng yêu thích, mọi người cẩn thận loại hạt ra để giữ lại, toàn bộ phần thịt còn sót lại của quả đều được bọn họ dành để ăn hết vào bụng.
Đủ các loại món ăn chế biến từ cà chua thơm nức nhanh chóng được hoàn thành.
Sau khi nhấm nháp xong, có rất nhiều người dân nhanh chóng trở thành tín đồ của cà chua.
“Thật tốt, món mà tôi thích ăn nhất chính là lẩu cà chua, vẫn luôn tự nói với mình rằng nếu có thể có thêm kiến thức về diện mạo chân chính của cà chua thì tốt biết mấy, cuối cùng bây giờ tâm nguyện của tôi đã được thỏa mãn rồi.”
“Hóa ra không chỉ nấu được trong lẩu mà cà chua còn được nấu trong nhiều món khác cũng ngon như thế, cà chua đúng là bảo bối mà!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận