Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại

Chương 15



Máy bán hàng chỉ có thể dựa theo sản phẩm được chọn và định giá để xuất hàng, đồ đạc của nàng bán giá đều là một đồng, đổi thành triều đại này cũng chỉ là một đồng tiền, nữ hài vừa bỏ một đồng vào, theo lý mà nói chỉ có thể mua một bao mì thịt bò kho, nhưng Thịnh Quân nghĩ đến quà cảm ơn mà mình từng thề với nàng ấy trước đó, đã nghĩ ra một ý kiến hay.
Tuy nàng phải tuân thủ quy định xuất hàng theo giá, nhưng có thể gian lận trên góc độ vật phẩm rơi xuống.
Trong thời hiện đại, khi mua đồ bằng máy bán hàng tự động, rơi thêm một món hàng hoặc là đồ vật không thể rơi xuống được cũng là chuyện rất bình thường, chỉ dựa vào yếu tố may mắn thuần túy, không liên quan tới máy bán hàng.
Thịnh Quân để một gói mì thịt bò kho rơi xuống bên cạnh chen rớt một gói gà hầm nấm hương bên cạnh, sau đó lại đụng rơi một bình nước điện giải vị trà xanh.
Chỉ nghe ba tiếng "Bang bang bang", mì và nước theo thứ tự rơi ra vào hộc lấy hàng, hộc lấy hàng bị tấm chắn che khuất, cần nhẹ nhàng đẩy ra mới có thể lấy được đồ vật bên trong.
Cũng may Tảo Nhi đang đối mặt với máy bán hàng, mắt thấy bên trong có thứ gì đó đột nhiên rơi xuống dưới đáy. Nàng ấy nuốt nước miếng, chậm rãi ngồi xổm người xuống, cẩn thận đụng chạm vào tấm bảng phía dưới cùng của yêu quái, không ngờ tấm bảng còn chuyển động được, đẩy vào trong liền hiện ra một khe hở.
"Tảo Nhi tỷ, muốn chúng ta đưa tay vào lấy đồ vật sao?" Đại Ngưu vậy mà cũng hiểu.
Hắn nhanh chóng ngồi xổm bên cạnh Tảo Nhi, không đợi nàng ấy hé răng, hắn đã trực tiếp đẩy tấm chắn vào, nhét cánh tay phải vào, miệng vội vàng nói: "Tay tỷ phải giữ lại làm mộc, vẫn để ta lấy cho!"
Sắc mặt Đại Ngưu trắng bệch, mím môi lấy ra hai bọc giấy dầu và một ống trúc từ sau tấm ván nhét vào trong lòng Tảo Nhi, sau đó lại cắn răng sờ bụng yêu quái mấy lần, cảm thấy trống rỗng, lúc này mới thu tay về, chân mềm nhũn ngồi bệt xuống đất, hơi thở cũng run rẩy.
Tảo Nhi cũng thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ bả vai Đại Ngưu trấn an.
Sau khi lấy lại tinh thần, hai người mới có tâm tư xem xét thứ lấy được từ chỗ yêu quái.
"Ta vừa mới lắc qua, trong ống trúc đựng nước." Đại Ngưu nói xong, liếc nhìn bọc giấy vuông vắn: "Cái bọc này chính là đồ ăn sao?"
"Ta cũng không biết." Tảo Nhi cẩn thận sờ sờ giấy dầu bọc gói mì ăn liền, "Nhưng giấy dầu này thật bằng phẳng, không hổ là đồ của y quái, còn tốt hơn bao thuốc của y quán trong huyện!"
"Trên bọc giấy này còn viết chữ, chỉ là ta không đọc được." Đại Ngưu tiếc nuối nói.
Những người ở lại trong núi, trừ Triệu lang trung ra, không ai biết chữ, nhưng Triệu lang trung già rồi, cũng giống như người cha thợ săn của Đại Ngưu mắc tật mắt nghiêm trọng, hoàn toàn không thấy rõ thứ gì, chỉ có thể dựa vào ngón tay sờ mạch.
Nghe hai người thảo luận, Thịnh Quân tò mò nhìn vài lần, phát hiện mì ăn liền và nước này hoàn toàn khác với hàng bày trong máy của nàng. Túi nhựa biến thành túi giấy dầu cổ kính, bình nhựa cũng thành ống trúc.
Cũng không biết là sợ cổ nhân không thích ứng với bao bì hiện đại nên mới cải tiến, hay là sợ bao nilon ô nhiễm môi trường cổ đại, tóm lại suy nghĩ khá chu toàn.
Tảo Nhi vén một góc giấy lên, liếc sơ qua: "Hình như là bánh bột ngô?"
"Thật sao?" Đại Ngưu vui mừng, đề nghị: "Mưa lại sắp lớn rồi, không bằng chúng ta cầm về động rồi xem kỹ đi, tránh cho bị mưa làm hỏng."
Tảo Nhi gật đầu: "Được, vậy ngươi chờ ta lại dập đầu."
Động tác của nàng ấy thể hiện thái độ trân quý, đưa bọc giấy và ống trúc tới tay Đại Ngưu, lại thành kính quỳ lạy máy bán hàng: "Phương Tiên Nhi, lần này nhận ân huệ của ngài, bất kể ngài cho cái gì, chỉ cần có thể dùng, đều sẽ đưa tay giúp chúng ta, ta chắc chắn sẽ ghi nhớ trong lòng!"
Không còn xưng hô yêu quái, Tảo Nhi đã đổi giọng gọi Thịnh Quân là Phương Tiên Nhi, không chỉ như vậy, trong lòng nàng ấy còn nghĩ, nếu Phương Tiên Nhi cho đồ ăn uống bình thường, cứu được mọi người khỏi khốn cảnh, sau này sẽ coi nó như tổ tông, nghĩ cách cung phụng nó.
Thịnh Quân thấy thế có chút bất đắc dĩ.
Ai, tiểu cổ nhân cái gì cũng tốt, chỉ là động một chút lại dập đầu tạm biệt khiến người ta có chút ngượng ngùng.
Tảo Nhi bái xong đứng dậy, cùng Đại Ngưu đi về phía sơn động, bước chân vừa vội vừa nhanh. Hai người vốn suy yếu bị lạnh, bởi vì hi vọng nên cả người tràn đầy khí lực, chỉ muốn nhanh chóng xem xem trong bao giấy dầu mà Phương Tiên Nhi cho đến tột cùng có phải là bánh bột ngô hay không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận