Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại

Chương 152



Ăn bánh mì xong, lại uống một bát sữa đậu nóng hôi hổi.
Có lẽ là do đã ăn bánh mì, độ ngọt của sữa đậu thường ngày chợt giảm xuống, nhưng một bát ấm áp như vậy vào bụng, mọi người vẫn phát ra tiếng than thở thỏa mãn.
Cốt nhục toàn thân đều giống như nhét Noãn Bảo Bảo, chỗ nào cũng đều nóng hầm hập, thỏa mãn.
Thời gian ăn sáng kết thúc, mọi người phải tiếp tục làm chính sự.
Bọn nhỏ thu dọn nồi bát theo thường lệ, không cần nhiều lời.
Làm xong thì phải học tập tiếp.
Đám người Hà Hoa đi xử lý tinh bột trước. Chờ xử lý xong, còn phải hỏi Phương Tiên Nhi chuyện trồng củ mài, hiện giờ thân củ mài cũng đã hái về, nên bảo quản như thế nào hoặc là gia công thế nào mới có thể an ổn để được tới mùa xuân?
Còn có củ mài có thể làm hạt giống kia, đại khái khi nào đi hái thì thích hợp?
Những điều này đều không rõ ràng lắm, phải hỏi từng việc một, nhớ cho kỹ.
Lại nói đến tiểu phân đội tìm thức ăn của Tảo Nhi.
Hôm nay các nàng lại vào ngọn núi thấp kia, tiếp tục thăm dò vào trong núi, dọc theo đường đi không thấy quá nhiều thứ mới mẻ, các nàng đi lại không ngừng, một hơi đi ra ngoài rất xa.
Mắt thấy đã lên tới đỉnh núi thấp.
Quật cây, đứng ở chỗ cao nhìn xuống phía dưới, Tảo Nhi bỗng nhiên kinh ngạc, chỉ vào một chỗ hô: "Nhị Sơn thúc, thúc mau tới xem! Dưới núi cách đó không xa chính là một thôn trang nhỏ sao?"
Lưu Nhị Sơn nghe xong cũng ngây ngẩn cả người, hắn không ngờ rằng vượt qua một ngọn núi thấp, đầu ngọn núi này lại còn có thể nhìn thấy thôn trang?
Hắn bước nhanh đến bên cạnh Tảo Nhi, tập trung nhìn vào.
Ở hướng nàng nói, cách chân núi một đoạn, lại có một rừng cây um tùm. Lá cây màu vàng cam cảnh đẹp ý vui, khi bị gió thổi, tầng tầng dập dờn giống như là ngọn lửa thiêu đốt trên thân cây.
Bên cạnh cánh rừng, quả nhiên có thôn trang, từ nơi này nhìn qua, từng ngôi nhà chỉ lớn bằng tảng đá.
Lưu Nhị Sơn tính toán trong lòng, đoán chừng thôn này chiếm diện tích nhỏ hơn thôn Thạch Đầu mà bọn họ ở, nhân khẩu hẳn cũng bình thường, nhưng tuyệt đối nhiều hơn người trong núi hiện tại của bọn họ.
Lúc này vừa đến giờ cơm không lâu, thôn trang kia, hầu như nhà nhà đều bốc lên khói bếp, có thể thấy được là đã đầy người, không giống thôn xóm của bọn họ, người đều chạy sạch sẽ.
Chỉ cách hai ngọn núi, tình huống bên này sao lại tốt hơn bên bọn họ nhiều như vậy?
Lưu Nhị Sơn nghĩ vậy, ánh mắt khẽ dời đi.
Lại nhìn sang bên cạnh còn có thể nhìn thấy đồng ruộng, lúc này thu hoạch vụ thu đã qua, nhìn không ra thu hoạch trong ruộng của bọn họ như thế nào.
Hắn rất nhanh ngẩng đầu, nhìn về phía phương vị mà người trong thôn lúc xuôi nam nhất định phải đi qua, dọc theo đường đi đều có những ngọn núi chằng chịt chằng chịt che chắn, một mực đi đến những nơi xa không nhìn thấy được.
Không leo núi tới đây, không đi đường vòng là không đến được bên này.
Khó trách không ai nói, ngọn núi này còn có thôn trang.
Tảo Nhi đứng ở bên cạnh, theo thôn trang này nhìn về phía xa, xuyên qua sương mù m.ô.n.g lung, cũng không thể thấy rõ ràng, nàng ấy không xác định nói: "Nhị Sơn thúc, chỗ xa hơn một chút có phải có một huyện thành hay không?"
Lưu Nhị Sơn nheo mắt lại, ở trong sương trắng mênh m.ô.n.g phía xa, tựa như có tường thành cùng lầu các như ẩn như hiện.
Nhớ lại một chút tin tức trước kia nghe được, hắn không xác định nói: "Nếu thật là huyện thành, có thể là không ở trên địa giới Nham Thành chúng ta."
Thôn trang trước đó của bọn họ nằm ở huyện Hưng Hòa phía cực nam của Nham Thành, đi về phía nam nữa, chắc hẳn chính là địa giới của Phụng Thành.
Nhưng giống như Lưu Nhị Sơn vừa nhìn thấy, núi lớn kéo dài không dứt nằm ngang một bên, đi đường chính đến Phụng Thành cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Lấy thôn dân bọn họ dời về phía nam mà nói, bình thường đều là đi thẳng xuống Ninh Thành, hoặc là địa phương phía nam, như vậy đường sá càng thêm nhẹ nhàng.
Tảo Nhi đề nghị: "Không bằng đến huyện thành trước mặt kia nhìn xem, cũng thăm dò tình huống bên đó."
Đi theo tú tài học được một thời gian, bọn họ cũng có thể biết được ý nghĩa của ếch ngồi đáy giếng. Trước đó chỉ có thể nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn ở huyện Hưng Hòa, nhưng lại không biết phía Nam trong truyền thuyết kia rốt cuộc là tình huống gì.
Chỉ có nhìn càng nhiều, trong lòng càng hiểu rõ, ngày sau mỗi một bước của bọn họ mới có thể vững vàng đi xuống.
Nếu muốn đi tới huyện thành mới này, tốt nhất là đi vòng qua thôn trang bên này, từ nơi khác xuống núi, tránh cho người trong thôn nhìn thấy những gương mặt xa lạ này của bọn họ, gây nên khủng hoảng không cần thiết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận