Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại

Chương 105



Đại Ngưu cười hắc hắc, quay người chạy vào trong sơn động của mình.
Vừa vặn bọn họ đều ở đây, vừa rồi nghe Tống Hàm Thanh nói tên những loại đồ ăn kia, cũng đang thảo luận khí thế ngất trời.
Đại Ngưu chen lời vào, tiện thể kể lại một lượt chuyện của Lý gia bên kia, trong sơn động lại cười đùa một trận nữa.
Đến khi nói xong, Tảo Nhi bắt đầu bàn về việc sắp xếp để ngày mai ra ngoài.
Trước tiên phải đi quanh chỗ có đậu rừng một lượt, hái hết số đậu còn lại có thể hái được về, sau đó lại đi tìm kiếm những thứ khác.
Vừa nghe nhắc đến đậu rừng, Tống Hàm Thanh ngồi ở bên cạnh do dự một lát, bỗng nhiên mở miệng: “Đại Ngưu huynh đệ, ta còn có một chuyện muốn nói với các ngươi.”
Hắn nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy chuyện mình có thể nghe được tiếng Phương Tiên Nhi nói chuyện, chắc chắn phải nói cho người trong thôn một tiếng.
Dù sao thì từ những lời ngài ấy nói thì dường như ngài ấy hiểu biết rất nhiều chuyện khó tin.
Mà đám người bọn họ đều sống ở trong núi, thường xuyên phải tiếp xúc với ngài ấy, nếu chỉ một mình hắn nghe hiểu, giấu diếm thì có thể làm được gì đây, cũng chẳng có tác dụng gì cả.
Đại Ngưu ở bên cạnh bị gọi tên, quay đầu tò mò nhìn hắn: “Có chuyện gì, Hàm Chương ca?”
Tống Hàm Thanh liền nói: “Lúc chúng ta vừa đi bái Phương Tiên Nhi, ta nhớ ngươi đã từng đề cập, ngài ấy chỉ có thể nói một câu “Xin bỏ tiền vào”thôi đúng không?”
Đại Ngưu gật đầu, kinh ngạc nói: “Đúng, vừa rồi lúc ngài ấy nói, không phải ngươi ở ngay trước mặt đó sao?”
“Đúng là ta ở ngay trước mặt.” Tống Hàm Thanh thở dài:“Nhưng ta nghe được lại không phải là câu “Xin bỏ tiền vào” như ngươi nói mà là mấy câu hoàn chỉnh.”
“Câu hoàn chỉnh?”
“Ngươi có thể nghe hiểu Phương Tiên Nhi nói chuyện sao?”
Đại Ngưu và Tảo Nhi đứng bật dậy, đồng thanh hét lên, vẻ mặt không dám tin.
Tống Hàm Thanh gật đầu, cũng không vội lên tiếng.
Quả nhiên Tảo Nhi đã cướp lời nói trước: “Vậy ngươi mau nói cho chúng ta nghe, ngài ấy đã nói những gì?”
Tống Hàm Thanh dừng một chút, chọn một số thứ không liên quan đến mình, rồi nói ra lời có thể lấy lòng tin của người khác: “Ngài ấy nói, những hạt đậu rừng mà chúng ta dâng lên cho ngài ấy có thể ép thành dầu ăn, còn có thể làm thành thứ khác.”
Về phần Phương Tiên Nhi tự xưng là Đại kê yêu kia thì hắn không thể xác định được đó là chữ nào, cũng có thể là hắn đã nghe nhầm nên cũng không dám hấp tấp nói ra.
Nhưng mà người trong thôn cũng đã nói Phương Tiên Nhi là một loại tinh quái, có lẽ thật sự là một loại đại yêu nào đó cũng không chừng?
Mấy người Tảo Nhi lại không thể ngồi yên.
Hạt đậu rừng có thể ép ra được dầu ăn?
Phải biết rằng ngày bình thường bọn họ ăn cơm, cũng chỉ có mì sợi mà Phương Tiên Nhi cho có chút dầu và nước sốt, những thứ còn lại đều không có chút dầu nào.
Trước đó lúc còn ở trong thôn, lúc điều kiện còn khá hơn một chút thì thỉnh thoảng còn có thể tiết kiệm được chút mỡ heo, dùng mỡ xào rau xanh để ăn, hương vị kia rau luộc hoàn toàn không thể so sánh.
Đương nhiên, hương vị món ăn mà Phương Tiên Nhi mang đến vẫn là phong phú nhất, rau xào vẫn không có cách nào so sánh.
Nhưng mà đã lâu quá rồi không được ăn món xào, quả thật có chút nhớ nhung.
Trong kiến thức của mấy người Tảo Nhi, chỉ có trên người động vật mới có thể có mỡ để ăn. Bọn họ cũng biết có một vài loại cây có thể có dầu, ví dụ như các loại dầu thông, nhưng đó đều là thứ để sử dụng hàng ngày chứ không thể nào ăn được.
Lại nhắc tới hạt đậu rừng này, không đề cập đến những thứ khác, chỉ nhìn mấy cái thân cây khô héo kết ra hạt đậu khô quắt, sao có thể giấu được dầu ở trong đó chứ?
Cho nên, bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới chuyện hạt đậu rừng có thể ép ra được dầu ăn.
Nhưng Tống Hàm Thanh nói, lời này là Phương Tiên Nhi nói cho hắn biết.
Nếu thật sự là do Phương Tiên Nhi nói thì mấy người Tảo Nhi đương nhiên không phải không tin. Chỉ là, trước mắt còn cần đi xác nhận lại một chút xem rốt cuộc có phải Tống thư sinh này nói thật hay không.
Tảo Nhi vỗ tay một cái, gọi Đại Ngưu: “Chúng ta đi thôi, dẫn tú tài công đến trước mặt Phương Tiên Nhi hỏi một câu, xem làm thế nào mới có thể lấy được dầu từ số hạt đậu rừng này!”
Lời này của nàng ấy nói rất hàm súc, nhưng Đại Ngưu nghe hiểu, nói là đến hỏi chuyện hạt đậu rừng nhưng trên thực tế là muốn đến nhờ Phương Tiên Nhi xác minh xem có phải tú tài công nói thật hay không.
“Được.” Đại Ngưu quay đầu nói với Tống Hàm Thanh: “Hàm Chương ca, lại làm phiền ngươi theo chúng ta đi tìm Phương Tiên Nhi một chuyến!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận