Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại

Chương 192



Tảo Nhi cũng không sợ mình c.h.é.m gió.
Vì lòng nàng ấy tin chắc rằng có Phương Tiên Nhi ở đây, chắc chắn họ có thể sống một cuộc sống tốt hơn.
Mà người của Vi gia thôn đã thành lập mối quan hệ hợp tác với họ nên có ảnh hưởng, chắc hẳn cũng sẽ càng ngày tốt lên!
Dầu phong hiện tại đây, còn chẳng phải là ví dụ rất tốt đó sao?
Tảo Nhi nói rất dễ hiểu.
Vị thần tiên họ tín ngưỡng rất khác biệt, chỉ chở che cho người siêng năng chăm chỉ, thờ mỗi nó thôi là không được, còn phải có cố gắng trong đời sống thiết thực mới có thể có được cuộc sống tốt hơn nhờ sự phù hộ của nó.
Nhưng đối với người của Vi gia thôn mà nói, thường ngày họ cầu thần bái phật, không hề có ảo tưởng gì. Họ chưa từng có suy nghĩ không thực tế nào, cũng chưa từng nghĩ chỉ dựa vào thần tiên thì có thể làm được mọi thứ.
Thậm chí mọi người còn chẳng dám hy vọng xa vời rằng mình sẽ có cuộc sống tốt đẹp cỡ nào, chỉ đơn thuần mong rằng cuộc đời đừng khó khăn quá, ít thiên tai ập xuống là được rồi.
Người nông dân như họ, rất nhiều người đều chăm chỉ tháo vát, nhưng cuộc sống vất vả vẫn luôn dồn dập vồ về phía họ.
Thế nên, những gì Tảo Nhi nói nghe có vẻ đáng tin và yên tâm hơn những hứa hẹn xa vời thực tế.
Người của Vi gia thôn suy nghĩ kỹ càng, nhóm Tảo Nhi này, quả thật toàn là người có bản lĩnh.
Có nghề săn bắn, còn biết về y dược, có thể nghĩ ra cách để chăn giữ ấm tốt hơn, giờ còn rủ họ chiết xuất tinh dầu chung để tăng thu nhập. Nếu cứ tiếp tục theo tình hình này, chắc chắn cuộc sống của họ sẽ khá hơn.
Tình hình thực tế là thứ có sức thuyết phục nhất, nhóm Tảo Nhi hăng hái như vậy, chắc được thần tiên phù hộ thật ấy!
Nghĩ vậy, người Vi gia thôn vốn đã lay động nay lại càng tin tưởng từ tận đáy lòng rằng vị tiên nhân họ thờ này tuyệt đối không thờ nhầm đâu.
Không có ai lại không muốn sống cuộc sống khấm khá hơn, họ cũng muốn cùng nhau thờ phụng vị thần tiên này!
Nhưng còn vài vấn đề cần phải giải đáp.
Vi a gia nhanh chóng hỏi ra những thắc mắc trong lòng mọi người: “Bọn ta phải làm việc, thờ cúng thế nào mới có thể để vị tiên nhân đó che chở cho bọn ta đây?”
Tảo Nhi nói: “Nó là tiên nhân, pháp lực mạnh mẽ, chỉ cần mọi người tin tưởng nó thì nó sẽ có thể cảm nhận được. Với lại, giữa chúng ta đã có mối làm ăn chiết xuất tinh dầu này, người làm ăn có quan hệ với nhau, sau này cũng không khác gì người một nhà, chỉ cần thành tâm, chắc chắn nó có thể chăm lo cho mọi người.”
Câu này quả là xuôi tai, người Vi gia thôn cũng không đắn đo gì nữa, dồn dập đồng ý sau này cầu thần thì sẽ cầu bên chỗ Phương Tiên Nhi.
Nhưng mà chỉ thờ trong lòng thôi thì thật rỗng tuếch, người Vi gia thôn bèn hỏi có cần khắc một tượng thần nhỏ bằng gỗ để các gia đình thờ cúng không.
Tảo Nhi ngớ ra, nàng ấy thật sự chưa nghĩ tới chuyện làm tượng thần.
Chủ yếu là vì Phương Tiên Nhi có thể trao đổi trực tiếp với họ bằng pháp khí hình vuông đó, hữu dụng hơn bất gì tượng thần nào.
Nhưng xét kỹ lại thì nàng ấy thấy quả thật nên làm một vài món tín vật cho người Vi gia thôn, như vậy họ mới có thể thường xuyên nhớ tới Phương Tiên Nhi, luôn nhớ trong lòng. Nhưng đây cũng không phải chuyện nhỏ, về phải đích thân hỏi ý kiến Phương Tiên Nhi mới được.
Thế là, nàng ấy nói với người Vi gia thôn là trước tiên đừng vội, bảo họ luyện tập cho thạo nghề làm dụng cụ chiết xuất tinh dầu đi đã, với cả chuyện bật bông này kia nữa, chuyện tượng thần cứ để nàng ấy lo.
Mọi người đều gật đầu đồng ý.
Bàn mấy chuyện này xong, họ cũng nên quay về rồi.
Tạm biệt người Vi gia thôn, mọi người chạy một mạch về nhà.
Tảo Nhi để đồ xuống, nhờ thư sinh chuyển lời hộ rồi đi thẳng tới trước Phương Tiên Nhi, tranh công nói: “Phương Tiên Nhi, hôm nay ta rủ được người của Vi gia thôn cùng nhau thờ cúng ngài! Lúc trước ta đến miếu bái phật, nghe người ta nói thần phật các thứ đều rất cần hương hỏa và các tín đồ. Ta nghĩ, nói không chừng làm vậy cũng có thể thêm ít hương hỏa cho ngài, có thể trợ giúp ngài khôi phục pháp lực đấy!”
Thịnh Quân ngạc nhiên, hơi cảm động với suy nghĩ của nàng ấy, sau đó lại thấy hơi lo.
Suy cho cùng thì nàng cũng chả phải thần thật mà, lỡ người ta cúng bái nàng, cảm thấy không linh thì biết làm sao đây?
May mà Tảo Nhi nhanh chóng đánh bay nỗi lo của nàng, nói ra những gì nàng ấy đã nói với người Vi gia thôn.
Thịnh Quân nghe xong thì không kìm được bật cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận