Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại

Chương 422



Hà Hoa ngạc nhiên: “À, đúng vậy. Những con gà vịt đó đã được chia về các thôn khác. Thông qua phương pháp nuôi khoa học, gà vịt đều đang phát triển rất tốt, hiện chúng đang chăm chỉ đẻ trứng và cho thịt. Lông cũng đã thu hoạch được một đợt, dự định để dành đến mùa đông làm áo lông vũ.”
“Vậy thì tốt. Gà vịt đều là nguyên liệu tuyệt vời, từ đầu đến chân đều có thể làm thành những món ăn ngon. Ngươi đi lấy giấy bút ra dây, ta sẽ nói cho ngươi vài công thức nấu ăn.” Thịnh Quân nói.
Hà Hoa nhanh chóng lấy giấy bút ra, chăm chú ghi chép lại những gì mà Thịnh Quân nói.
Ghi chép mãi, đến khi mặt trời cũng sắp lặn.
Thịnh Quân từ từ dừng lại: “Trời không còn sớm nữa, ngươi về nghỉ ngơi đi. Những gì còn lại chưa nói hết, sau khi ngươi trở về chúng ta có thể nói từ từ.”
Dù sao thì bây giờ nàng cũng có thể đến huyện thành bất cứ lúc nào.
Nghe nói vậy, Hà Hoa - người đang ghi chép những dòng cuối cùng mới giật mình tỉnh lại.
Không thể không nói, Phương Tiên Nhi đúng là kho báu lớn nhất thế gian.
Chỉ từ hai loại gia cầm là gà và vịt mà có thể chế biến thành hàng chục, hàng trăm món ăn khác nhau. Từ lưỡi gà, lưỡi vịt cho đến gà nguyên con, vịt nguyên con, đủ các cách để chế biến phong phú.
Với những công thức này, những đầu bếp mà họ đào tạo sẽ có kỹ năng nấu ăn vô cùng tuyệt vời như vậy. Sau này khi được cài cắm vào những nơi khác thì cũng sẽ dễ dàng hơn.
Không chỉ vậy, điều này còn có ảnh hưởng đến huyện thành.
Cuộc sống hàng ngày của người dân trong thành chủ yếu là dựa vào thức ăn từ pháp miếu của Phương Tiên Nhi. Những thứ đồ ăn kia vừa có giá trị kinh tế cao, lại giàu dinh dưỡng.
Mặc dù các món ăn chính không đa dạng, nhưng đối với những người trước đây thường xuyên không đủ ăn. Thì dù họ có ăn một trăm lần cũng không thấy chán.
Tuy nhiên, trong số các món ăn của Phương Tiên Nhi không có những món thịt chẳng hạn như gà quay.
Lượng thịt trong các nồi lẩu cũng có hạn, muốn ăn no thịt thì mọi người thường đổi lấy gà sống về nhà hoặc ra ngoài ăn ở tiệm.
Dùng phiếu Phương Tiên để đổi lấy gà sống, họ cảm thấy rất đáng. Điều duy nhất khiến người ta tiếc nuối là gia đình bình thường không thể nấu được hương vị ngon như vậy.
Còn về các quán ăn trong thành, mặc dù đã được quy hoạch lại thành cơ sở cộng đồng, dùng phiếu Phương Tiên cũng có thể ăn trong đó.
Nhưng do cân nhắc về mặt chi phí, đồ ăn trong các quán ăn cũng sẽ đắt hơn một chút.
Người dân bình thường ít khi ra ngoài ăn.
Khách quen của quán ăn chủ yếu là những người có điều kiện tốt hơn và họ vốn đã giàu có.
Một số vấn đề của quán ăn phải đợi đến khi tình hình ổn định hơn rồi mới từ từ điều chỉnh lại.
Nhưng hiện tại có công thức nấu ăn do Phương Tiên Nhi cung cấp, tình hình cũng đã được cải thiện nhiều.
Thịt gà và vịt đều rất quý, nhưng phần nội tạng gà vịt trộn với các món khác cũng có thể làm thành món ăn ngon như đồ kho.
Giá của nội tạng sẽ thấp hơn, nhiều người kỹ tính sẽ không thích ăn những thứ đó. Nhưng Hà Hoa biết rằng dân chúng sẽ không quan tâm đến những điều này.
Nàng ấy cũng định dạy một số công thức nấu ăn đơn giản để mọi người biết cách xử lý tốt hơn với những con gà sống mà họ mua về.
Đúng là một công đôi việc.
Sau khi từ biệt Thịnh Quân, Hà Hoa vui vẻ ôm tập công thức nấu ăn trở về thành.
Sau một thời gian thử nghiệm, các món như nội tạng gà kho, chân gà, cổ vịt đã được chính thức xuất hiện ở huyện thành.
Người dân trong thành rất nhạy cảm với những động tĩnh trong thành. Vừa nghe có tin mới là họ liền nhanh chóng bắt đầu tìm hiểu chi tiết.
“Này, Lư Đản Tử, ngươi có nghe chưa? Quán ăn trong thành có món gà kho thập cẩm, mùi vị đúng là vô cùng tuyệt vời! Hôm nay ta đi ngang qua cửa, đi xa rồi mà vẫn còn ngửi thấy mùi thơm đấy!”
“Hừm, đồ ăn trong quán có thơm đến mấy chúng ta cũng không nỡ ăn. Có phiếu thì đổi lẩu vẫn thực tế hơn, cả nhà sẽ được một bữa ăn no nê.”
“Ngươi không biết rồi à? Lần này nội tạng gà được bán với mức giá phúc lợi. Đổi phiếu còn được tặng kèm theo một tập công thức nấu gà, dạy cách làm một số món ăn từ gà. Đến những dịp lễ Tết mà đổi được gà sống, ở nhà tự nấu ăn cũng có thể làm được món ngon như ở quán.”
Từ “phúc lợi” này hiện đang rất thịnh hành trong thành, thường là từ chỉ các hoạt động tiết kiệm, có lợi ích cho dân.
Bất kể thứ gì, chỉ cần nói là “phúc lợi” thì chắc chắn dân chúng sẽ đi đến mua.
Tin tức món gà kho thập cẩm có giá “phúc lợi” nhanh chóng được lan truyền, người dân liền nhanh chóng đến để hỏi giá.
“Nội tạng gà vịt đều được bán theo túi. Hai phiếu một túi còn tặng kèm công thức, là bí quyết độc quyền của Phương Quân.”
Hà Hoa đứng trước cửa một quán ăn nói: “À đúng rồi, còn có món chân gà da hổ, một phiếu có thể mua hai cái.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận