Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại

Chương 585



Triêu Vũ tự nguyện gia nhập Phương Quân, chuyến này đương nhiên cũng đi theo đến đây.
Lúc này bị Tảo Nhi gọi đến, nàng ấy cũng định ra mặt, cố gắng hết sức khuyên ca ca đừng tận hiến với hôn quân nữa.
Nàng ấy được một đội Phương Quân hộ tống đến gần hét nói:
"Ca, là muội đây, Triêu Vũ! Muội còn sống, lúc trước bị người đưa đến Liêu Châu, mấy ngày trước được Phương Quân cứu ra."
"Còn nhớ khi còn bé huynh nói với muội, huynh muốn làm anh hùng lớn bảo vệ quốc gia! Nhưng nhiều năm trôi qua như vậy rồi, thiết nghĩ huynh nên nhìn rõ rồi, thứ mà huynh vẫn luôn trung thành bảo vệ rốt cuộc là vết bẩn không chịu được nhường nào."
"Lúc trước muội vẫn luôn cảm thấy mê man, không hiểu được rõ ràng là chúng ta đang cố gắng bảo vệ mọi người, nhưng tại sao mọi người lại càng ngày càng khó khăn, bây giờ từ Phương Quân muội hiểu được một đạo lý, cách nghĩ lúc đầu của chúng ta là sai, muốn bảo vệ quốc gia, nhà là nhà của bá tánh, đất là đất của bá tánh, chứ không phải là của tên cẩu Hoàng đế ấy. . ."
"Ca ca, người nên đầu hàng là các huynh. Lúc này không chiến mà đầu hàng không phải là hành vi của người hèn nhát, mà là vì tình yêu lớn càng đáng để chúng ta bảo vệ! Phương Quân chưa từng đuổi tận g.i.ế.c tuyệt với người bình thường, nếu như đầu hàng, mọi người đều sẽ sống thật tốt!"
"Cuộc sống của nhân dân Bắc địa hạnh phúc nhường nào, huynh thật sự nên tự đi xem!"
Nàng ấy đứng hơi gần, giọng nói rất rõ ràng.
Triêu Hàn trên tường thành rất nhanh sững sờ, dường như là trong nháy mắt đã nhận ra muội muội của mình, có chút không dám tin nàng ấy vậy mà lại xuất hiện ở đây.
Vốn cho rằng là bị người áp chế nên mới đến đây, nhưng những lời nói sau đó của Triêu Vũ lại đánh thẳng vào trong lòng ông ta.
Bên cạnh ông ta, một giọng nói the thé vang lên: "Ấy, đại tướng quân Triêu, lẽ nào ông muốn chống lại ý chỉ của Bệ hạ à? Ông phải nghĩ cho thật kỹ, bây giờ tính mạng cả gia đình ông đều đang ở trong tay Bệ hạ, vì một người muội muội lưu lạc nhiều năm chưa từng gặp mặt, hi sinh nhiều như vậy, đáng không?"
Người này là Phương Hỷ đại thái giám bên người Hoàng đế, bị phái đến làm người giám sát và đốc thúc tác chiến.
Triêu Hàn nghe thấy lời này, không nói lời nào, chỉ là bàn tay ở bên chân nơi đối phương không nhìn thấy âm thầm nắm thành nắm đấm.
Kiên trì bảo vệ nhiều năm như vậy, lại gặp được muội muội.
Một sợi dây trung quân ái quốc cuối cùng, hình nhưng cũng theo lời uy h.i.ế.p nhẹ nhàng bâng quơ kia mà biến mất.
"Bọn trộm cắp chuột nhắt từ đâu đến dám giả danh muội muội ta, mở cửa thành, chính diện nghiêng chiến với đám tiểu nhân bỉ ổi này!" Triêu Hàn bỗng nhiên cao giọng hô.
"Giết!!"
Các binh sĩ sớm đã chờ đợi từ lâu chỉnh tề đáp lại.
Con ngươi của Phương Hỷ ở một bên co rụt lại: "Chờ đã, Bệ hạ còn chưa. . ."
"Ngậm mõm chó của ngươi lại!"
Triêu Hàn quay đầu lại quát: "Ngươi biết thế nào là đánh trận không? Binh lực trong thành có bao nhiêu, còn có thể từ từ làm hao tổn đối phương sao? Cứ kéo dài như vậy, chúng ta sẽ bị nhốt ở trong thành cho đến chết! Bệ hạ nắm trong tay tính mạng cả nhà ta thì sao chứ? Dù sao đến lúc đó bản thân ta cũng không sống được, tất cả mọi người đều phải c.h.ế.t cùng nhau!"
Phương Hỉ nuốt một ngụm nước bọt, không dám mở miệng nữa.
Dù sao thì Bệ hạ cũng cách xa nơi đây, nhưng vị đại tướng quân trước mắt này nhìn giống như lúc nào cũng có thể rút đao c.h.é.m bay đầu hắn ta vậy.
Vẫn đừng nên so đo với tên mãng phu đang lên cơn này thì hơn.
Chỉ là, sau khi Triêu Hàn rời khỏi, Phương Hỉ lại tự nghĩ một lúc, vẫn không cam lòng bị quát một trận như vậy.
Hắn ta nhếch miệng, trong đầu xuất hiện một ý kiến hay, chỉ huy hai tên tiểu thái giám bên người: "Đi, mang tất cả người nhà của đại tướng quân đến đây, nếu không đại tướng quân sẽ không biết lúc này nên nặng nhẹ gấp rút thế nào đâu!"
Tiểu thái giám rất nhanh nhận mệnh chạy về mang người đến.
Quay lại trên chiến trường.
Triêu Hàn vừa nói với Phương Hỷ là như thế, nhưng lúc thật sự mở cửa thành xuất quân, lại cũng là chờ nhìn thấy Triêu Vũ được người kéo chạy ra xa, mới bắt đầu hành động.
Lúc xuất thành đánh với quân địch, ông ta còn cao giọng hét lên một câu khẩu hiệu mà người trong quân đội mới hiểu được.
Binh sĩ với sĩ khí tràn đầy ở xung quanh đột nhiên ngây ra, không hiểu tại sao tướng quân nhà mình mới bắt đầu đánh thôi mà đã bảo mọi người nhường quân địch, lại một lần nữa nghe thấy khẩu lệnh, lẽ nào là định tỏ ra yếu thế để dụ địch?
Dù sao cũng là đại tướng quân mà bọn họ đi theo nhiều năm, các binh sĩ cho dù có nghi ngờ, nhưng cũng không ai làm trái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận