Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại

Chương 122



Cách nói này khiến bọn nhỏ kinh ngạc phát ra thành tiếng.
“Phương Tiên Nhi, thế giới mà ngài có thể nhìn thấy còn có nhiều màu sắc hơn chúng ta nhìn thấy rất nhiều, đúng không?”
Thịnh Quân sửng sốt hồi lâu rồi mới đáp lại.
Mặc dù nàng cũng không nhìn thấy màu của lông quạ nhưng thế giới nàng từng thấy lại tràn ngập màu sắc vô cùng mỹ lệ.
“Hôm nay kể chuyện như vậy chắc cũng đủ rồi, nhanh học chữ tiếp đi.”
“Cuối cùng sẽ có một ngày, các ngươi sẽ được nhìn thấy nhiều hơn nữa.”
Hôm nay mấy người Tảo Nhi cũng không phát hiện dấu vết của thạch cao.
Trước tiên bọn họ đi lấy hết số hạt đậu rừng còn lại, lại tìm được một loại quả nhỏ màu cam.
Nhìn từ bên ngoài, quả này rất giống quả hồng dại trước kia bọn họ từng ăn, nhưng nó lại không mọc trên cây hồng.
Cũng thật khó để biết rốt cuộc có đúng hay không, còn phải mang về cho Triệu lang trung xem thử mới được.
“Trước khi Triệu bá bá xem thì tất cả mọi người không được ăn trái cây này.” Tảo Nhi nói.
Trước kia bọn họ đã từng gặp phiền phức, hái được hai loại quả dại gần giống nhau nhưng một loại ăn được còn một loại không ăn được, suýt chút nữa đã xảy ra sự cố.
Thu Nương cầm trái cây, không giấu được vẻ kinh ngạc trên mặt: “Không nghĩ tới những thứ trong núi này lại có nhiều cái cần tìm hiểu như vậy!”
Tảo Nhi cười nói: “Đúng vậy, so với ngọn núi lớn này, chúng ta đều còn rất non nớt.”
Sau khi dặn dò xong, quan sát thấy bầu trời đã hoàn toàn chuyển sang âm u, bọn họ bắt đầu vội vàng trở về.
Trên đường trở về, Tảo Nhi gật đầu nói với Đại Ngưu: “Này, trên đường lúc tới đây ta đã đọc rất nhiều lần mấy câu mà tú tài công dạy rồi, bây giờ ngươi đã nhớ chưa?”
Vẻ mặt Đại Ngưu đau khổ nói: “Tỷ buông tha cho ta đi, cho ta thêm chút thời gian nữa đã. Bây giờ ta nhớ được một nửa mà còn hiểu được ý nghĩa là đã rất tốt rồi, không phải ai cũng giống như tỷ, học cái gì cũng nhanh!”
“Đúng đấy, Đại Ngưu đã giỏi lắm rồi. Đầu óc đệ mới thật sự ngu ngốc đây này, còn không nhớ được nhiều bằng hắn đâu.” Thiết Trụ cũng nói xen vào.
“Thiết Trụ ca, ngươi không sánh bằng Đại Ngưu mà sao thấy ngươi đắc ý thế?” Thu Nương ở một bên cười nói.
Nàng ấy không nhanh không chậm đọc qua một lượt mấy câu kia, không hề bị vấp lần nào cả.
“Đây mới là bản lĩnh thật sự!”
Tảo Nhi giơ ngón tay cái với Thu Nương, sau đó chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Nói cho các ngươi nghe, Thu Nương còn không ở chung trong sơn động của chúng ta, buổi tối cũng không có cơ hội nghe tú tài đọc sách, chỉ có trên đường lúc đến đây nghe ta lẩm bẩm mấy lần liền nhớ hết toàn bộ!”
“Nếu như chúng ta đều học giống như các người thì đến lúc nào chúng ta mới có thể nghe thấy tiên ngữ của Phương Tiên Nhi đây?”
Đại Ngưu lộ ra vẻ chột dạ: “Nếu có thêm chút thời gian nữa, nhất định ta sẽ ghi nhớ…”
“Chờ một chút, Tảo Nhi tỷ, tỷ nói Đại Ngưu thì cũng đừng kéo theo ta, ta cũng không ở trong sơn động của tỷ, ban đêm không được nghe tú tài đọc sách.” Thiết Trụ cãi lại.
Thu Nương cười nói: “Ah, vậy sao ngươi không so với ta? Chúng ta ở cùng một sơn động đó.”
Thiết Trụ cúi đầu lẩm bẩm: “Ừm, vẫn không so được! Ta lại nghĩ, nhất định là tên của chúng ta không hay.”
“Thiết Trụ Thiết Trụ, một cục sắt thì có thể làm được gì? Đại Ngưu Đại Ngưu, đầu óc của trâu ngốc có thể làm được gì? Không giống các ngươi, Tảo Nhi Thu Nương, vừa nghe đã biết là người thông minh...”
Đại Ngưu cả giận nói: “Còn bảo nói ta thì đừng kéo theo ngươi, lần này chính ngươi nói, sao lại tiện thể mắng cả ta nữa thế? Trâu chọc ngươi thế nào, rõ ràng nó rất ngoan ngoãn nghe lời, còn có sức mạnh nữa!”
Tảo Nhi cũng véo tai Thiết Trụ: “Được được được! Vậy tùy ý ngươi, sau này ngươi dứt khoát đổi sang tên Hoàng Đào đi, như vậy thì không có cớ, có thể khai khiếu rồi chứ?”
Thiết Trụ đau đến nhe răng trợn mắt: “A... Đau quá, tỷ, tỷ tha cho cái tai heo của ta đi! Ta đã bị trì hoãn nhiều năm như vậy rồi, hiện giờ có đổi tên thành Tiên Đào thì cũng vô dụng thôi!”
Thu Nương nhịn không được cười to: “Nhìn xem, lúc ngươi nói những lời quái gở này không phải đầu óc xoay chuyển rất nhanh sao? Thoạt nhìn cũng không ngốc lắm.”
Thiết Trụ thở dài, trầm giọng nói: “Haiz, không giống nhau, ta cũng chỉ có chút năng lực này thôi.”
Đám người Lưu Nhị Sơn đi ở phía sau đội ngũ, nhìn đám thiếu niên đấu võ mồm, cũng nhịn không được lắc đầu cười.
Giữa những tiếng ồn ào, bọn họ đã nhanh chóng về tới chỗ ở.
Bạn cần đăng nhập để bình luận