Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại

Chương 570



Vào mùng 5 Tết, một tin bất ngờ được truyền đến từ Chung Tứ ở huyện Thành An.
Nghe nói có một số lượng lớn dân lưu vong từ phía Nam đang tiến về phía Bắc địa. Dường như còn định đi xa hơn về phía Bắc.
Chung Tứ dự định đi thăm dò thêm tình hình để tìm hiểu rõ nguồn gốc của những người này.
Nhưng sau khi Tảo Nhi và mọi người nhận được tin tức, họ phải lập tức đưa ra quyết định, chuẩn bị sẵn sàng. Bất kể là tiếp nhận hay trục xuất đám dân lưu vong.
Trong khi thăm dò, đảo mắt cũng đã qua Tết.
Trước khi nhóm dân lưu vong đến, cuối cùng Chung Tứ cũng gửi tin tức trở lại. Tin tức lần này đã hoàn toàn làm rõ mọi chuyện
Trước đó ở Bắc địa, những thảm họa thiên nhiên và chiến tranh đã khiến nhiều bá tánh phải rời bỏ quê hương để chạy về phía Nam.
Khi đến miền Nam, một phần bá tánh được tuyển vào các gia đình lớn và các nơi khác để làm việc. Những người không được nhận thì bị đẩy ra sống trong các khu vực dành riêng cho người tị nạn ở ngoại thành.
Để thể hiện lòng nhân từ của Bệ hạ, mỗi ngày tại khu vực dành cho người tị nạn đều phát cháo.
Mặc dù là cháo loãng trộn lẫn với cát bụi, nhưng trong thành thỉnh thoảng có thể tìm được công việc tạm thời. Chỉ cần cố chịu thì cũng có thể no bụng mà sống qua ngày.
Trước đây, mọi chuyện cơ bản là như vậy.
Tiếc rằng trong hai năm qua, mâu thuẫn giữa Phụng Vương và Hoàng đế ngày càng căng thẳng, Hai bên thỉnh thoảng sẽ ngầm xảy ra vài cuộc chiến. Để chuẩn bị cho chiến tranh, cần phải tích lũy nhiều quân nhu, nên phải tiết kiệm chi phí từ mọi nguồn có thể.
Vì nhiều lý do khác nhau mà rất nhiều khoản chi tiêu không thể hoặc không nên tiết kiệm. Nhưng chi phí cứu trợ người tị nạn thì lại có thể nói đến một ít.
Số tiền đã cấp cho việc phát chẩn ở khắp nơi thực ra cũng không ít, nhưng cứ qua mỗi tầng lớp thì đều bị ăn chặn ít nhiều. Đến cuối cùng thì chỉ vừa đủ để mua nguyên liệu nấu cháo. Thậm chí đến gạo mới cũng không mua nổi.
Tóm lại, khoản trợ cấp này nhanh chóng bị hủy bỏ.
Người tị nạn tất nhiên không thể tiếp tục sống sót.
Những ai có thể chất tốt một chút thì đều bị đợt tuyển quân mới mang đi.
Những người còn lại là người già, yếu, bệnh tật, nếu để họ ở lại trong thành mà c.h.ế.t đói thì vừa khó coi, lại có nguy cơ làm lây lan bệnh dịch.
Vì vậy, quan viên phụ trách sự việc này phẩy tay một cái, quyết định đưa tất cả người tị nạn về quê cũ.
Bất kể họ có phải là người từ Bắc địa hay không, tất cả đều bị ép phải đi về Bắc địa.
Đội binh vệ áp giải người tị nạn ra khỏi nơi đóng quân, khi gần đến Phụng Thành thì tự tiện quay về, không quan tâm những người tị nạn này sẽ làm gì tiếp theo.
Chỉ cần người tị nạn trở lại phía Nam, bọn chúng sẽ đuổi trở lại.
Đi về Phụng Thành thì cũng chẳng sao. Có khi còn có thể làm khó Phụng Vương một phen.
Còn đi về quê cũ ở phía Bắc thì cứ để họ tự sinh tự diệt thôi. Phía Bắc toàn là đất cằn sỏi đá, chỉ có những người mạng cứng may ra mới sống sót được.
"Thì ra đó là những người tị nạn bị ép hồi hương à, thật là mở rộng tầm mắt."
Tảo Nhi xem xong tin tức, ấn ấn vào trán mà nói.
"Đã vậy, chúng ta chắc chắn phải tiếp nhận họ. Lúc này, những người mà bọn chúng coi là không có giá trị lại chính là thứ chúng ta thiếu nhất."
"À, liệu có phải trong đó sẽ có người từ thôn mình bỏ trốn không nhỉ?"
"Cũng không chừng đâu."
Khi đã quyết định tiếp nhận nhóm người tị nạn này, mọi công tác chuẩn bị đều phải được tiến hành. Sau khi hỏi thăm được số lượng người tị nạn từ Chung Tứ, Tảo Nhi và mọi người lập tức bận rộn sắp xếp.
Hiện nay các nơi đều đang phát triển, khắp nơi đều thiếu người cho các xưởng và nông trại mới xây.
Nghe nói có một số lượng lớn dân tị nạn sắp bị đưa trả lại, tất cả các địa phương đều phấn khởi, tranh nhau để xin người. Dù những người tị nạn đó phần lớn là người già yếu cũng không ai chê. Vì ngoài lao động chân tay, ở đây còn có việc dùng trí óc hoặc làm thủ công. Kiểu gì cũng có việc phù hợp với họ.
Thế là những người tị nạn vẫn đang khó nhọc di chuyển trên đường chưa biết rằng, ngay cả khi họ chưa đặt chân đến Bắc địa thì con đường sinh sống sau này của họ đã được sắp xếp ổn thỏa.
Lúc đó không ai có thể lường trước được chuyện gì sẽ xảy ra sau đó.
Khi bị các lính gác đuổi ra, mọi người đều cảm thấy như trời sắp sập xuống. Ai nấy trên đường đều mang một gương mặt buồn bã.
Khi xưa, họ chạy trốn từ nơi khác đến đây chỉ mong có một cuộc sống bình an. Mặc dù lúc đó họ cũng có ý định sau này sẽ trở về quê, nhưng đó đều là mơ ước sau khi cuộc sống ngày càng tốt lên và ổn định.
Chẳng ai ngờ được trong tình cảnh trắng tay thế này lại bị đưa trả về.
Suốt đường đi về phía Bắc, họ sống nhờ vào những miếng ăn thừa của người khác. Bữa no bữa đói, cố gắng hết sức để đến được đây.
Nhưng mọi người đều biết rằng, bây giờ có một miếng ăn đã là cuộc sống tốt đẹp lắm rồi.
Nếu bước vào Bắc địa, sợ rằng ăn cơm thiu cũng trở thành một điều xa xỉ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận