Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại

Chương 365



Vì họ sống trong núi nên thường xuyên gặp rắc rối.
Sau đó Thiết Trụ lại đi về phía nam để kinh doanh, trên đường đi cũng gặp phải nhiều tình huống. Vì vậy hắn ta cũng hình thành thói quen luôn mang theo một số loại thuốc thông dụng.
Có cả những loại thuốc cầm máu, kháng khuẩn và thuốc dị ứng.
Thuốc trị dị ứng là thuốc sắc, cũng là một phương thuốc kỳ lạ mà họ lấy được từ Phương Tiên Nhi. Nhìn có vẻ bình thường, nhưng lại rất hiệu quả.
Thiết Trụ lấy túi thuốc ra, cầm trong tay, nói nhỏ với Vi Thập Bát về suy đoán của mình về dị ứng và việc mình tình cờ có thuốc.
Vi Thập Bát ngạc nhiên nhìn hắn ta, thầm nghĩ Thiết Trụ đúng là một cơn mưa đúng lúc, cho dù chỗ nào cũng có thể tưới chút nước cam lộ.
Ông ấy không hề nghĩ Thiết Trụ đang mạnh miệng.
Dù sao nhóm người này cũng đã mang đến quá nhiều bất ngờ cho ông ấy, đủ để chứng minh năng lực của họ. Hơn nữa mối quan hệ của hai bên cũng khá tốt, rất đáng để tin cậy.
Vi Thập Bát ngẫm nghĩ nói: “Ta sẽ đi hỏi tình hình của huyện lệnh trước, nếu ngài ấy không gặp nguy hiểm, chúng ta sẽ đi đun thuốc trước, đợi khi nào lang trung đến bắt mạch và khẳng định là bệnh sởi, chúng ta mới đưa thuốc qua.”
“Nếu tình huống nghiêm trọng, nguy hiểm đến tính mạng của ngài ấy, chúng ta sẽ đưa thuốc qua luôn.”
Họ cũng không học y, trừ khi có lý do, nếu không cứ vượt mặt lang trung cũng không tốt.
Thiết Trụ nghe xong, cảm thấy có lý.
Không cần chần chừ thêm nữa, mọi người lập tức hành động.
Thiết Trụ và Vi Bình An tìm người sắc thuốc, Vi Thập Bát hỏi thăm tình hình của huyện lệnh.
Mất rất nhiều công sức.
Cuối cùng Vi Thập Bát cũng xác nhận được huyện lệnh đã tỉnh lại. Không bị nguy hiểm đến tính mạng, nhưng trên người nổi rất nhiều nốt phát ban xấu xí.
Một lúc sau thì nghe thấy tiếng động cách đó không xa, lang trung trong huyện đã tới, vội vàng đi gặp huyện lệnh.
Sau khi nghe được tin tức, Vi Thập Bát quay về chỗ cũ, nhóm Thiết Trụ vẫn chưa sắc thuốc xong.
Khi ngẩng đầu lên, Nhiếp công tử đã bị thị vệ áp giải rời đi.
Trước khi đi, đội trưởng đội thị vệ cũng không quên tiễn khách: “Chư vị khách quý đã thấy rồi đó, trong phủ vừa xảy ra chuyện lớn, đại nhân nhà ta không thể tiếp tục tiếp khách được, mời các vị rời đi.”
“Trong phủ còn có nhiều việc phải làm, e là bọn ta không thể chu toàn được việc đưa tiễn, mong các vị thông cảm.”
Các vị khách vừa được chứng kiến những việc đã xảy ra, cũng đoán trước được điều này.
Dù cảm thấy thất vọng, nhưng mọi người đều hiểu liền lịch sự đồng ý rồi rời đi.
Khi mọi người gần rời đi hết, Vi Thập Bát bước tới nói với đội trưởng đội thị vệ: “Thưa ngài, bọn ta có một phương thuốc điều trị bệnh sởi rất tốt. Nếu lát nữa lang trung không thể chữa khỏi bệnh sởi, có thể cho bọn ta một cơ hội hay không?”
Đội trưởng đội thị vệ cau mày, nhìn ông ấy từ trên xuống dưới, cảnh cáo: “Ngươi cũng đã nhìn thấy chuyện xảy ra với Nhiếp gia rồi đấy, tốt nhất đừng có hòng giở trò!”
Vi Thập Bát vội vàng nói không dám.
Đội trưởng đội thị vệ nghĩ đến an nguy của huyện lệnh thì cũng không từ chối: “Vậy thì tạm thời ngươi ở lại đây. Nếu lát nữa thật sự cần thiết, ngươi hãy trình phương thuốc lên.”
Vi Thập Bát cảm kích nói: “Cảm ơn sự tin tưởng của ngài, bọn ta nhất định sẽ không phụ lòng!”
Nói xong, ông ấy quay đầu nhờ người hầu trong phủ hỗ trợ truyền lời cho Thiết Trụ. Sau đó đi thẳng đến bên ngoài thư phòng của huyện lệnh theo đội trưởng đội thị vệ.
Trước cửa thư phòng chật ních người, bầu không khí vô cùng nghiêm trọng.
Vừa rồi huyện lệnh đang tiếp khách ở đây, đột nhiên nổi mẩn đỏ rồi hôn mê.
Vị khách mà ông ta đang tiếp đón rất sợ hãi, vừa lăn vừa bò ra ngoài hoảng loạn kêu cứu, mấy gia đinh nghe thấy thì nhanh chóng chạy đến.
Sự việc xảy ra quá đột ngột, nhóm gia đinh không dám khiêng huyện lệnh đi quá xa nên đặt ông ta nằm lên giường gỗ trong thư phòng, lo lắng chờ lang trung đến.
Khi lang trung bước vào phòng, những người bên ngoài lại tiếp tục chờ đợi trong lo lắng.
Lúc này, Vi Thập Bát đứng bên cạnh thị vệ, nhìn về phía cửa thư phòng đang đóng chặt.
Một lúc sau, lang trung cõng hòm thuốc trên lưng bước ra, bên cạnh còn có một gia đinh đi theo, hai người vừa đi vừa nói chuyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận