Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại

Chương 555



Nhưng tình hình năm nay thật sự khác biệt.
Dưới sự ảnh hưởng của rét đậm trong phạm vi lớn, khắp mọi nơi ở Bắc địa đều không được như kỳ vọng, một nơi không tốt thì cũng không ảnh hưởng đến những nơi khác thu hoạch bội thu nên chỉ cần có đủ tiền thì sẽ luôn có cách kiếm ra đồ ăn. Nhưng năm nay lại không được vậy, mọi người đều không tốt nên chỗ nào cũng không kiếm ra đồ ăn.
Nếu chỉ có Bắc địa không thu hoạch được thì còn đỡ.
Vốn dĩ giữa hai miền nam bắc cũng có vài thương nghiệp tới lui, nhưng dưới sự quản lý của nhóm Tảo Nhi và trong hình trạng miền nam ngày càng căng thẳng, nên mấy năm nay chỉ có lác đác vài đội ngũ buôn bán xuyên lục địa tiến ra tận cùng miền bắc.
Trái lại bên Tác-ta nuôi không ít trâu bò, trước kia cũng ứng phó với khí hậu giá rét nên khá có kinh nghiệm, bởi vậy năm nay không có nhiều trâu bò bị c.h.ế.t cóng.
Mới đầu Tác-ta cũng giao dịch với Đông Thành bằng thịt như bình thường, nhưng sau này thức ăn ngày càng ít nên họ cũng tiếc, thế là giữ lại hết cho bản thân, định chế biến thành thịt khô làm lương thực dự trữ.
Thế là Đông Thành không nhận được thức ăn bèn chó cùng rứt giậu, nghe nói mối hợp tác với bên thảo nguyên cũng đã rạn nứt hoàn toàn, hai bên chính thức trở mặt, dạo này đã thường xuyên xảy ra cọ sát.
Tình huống chính là như vậy.
Thiết Trụ truyền tin về cũng là định bàn bạc hành động tiếp theo, kéo dài lâu vậy rồi, cũng nên tìm hiểu triệt để về chuyện của Đông Thành và Tác-ta. Sau khi giải quyết xong còn có thể sắp xếp lại biên chế của tất cả kỵ binh, bước tiếp theo sẽ nên là thống nhất Bắc địa hoàn toàn.
Giờ họ đã làm công tác phát triển ở không ít nơi rồi, danh tiếng trong quần chúng cũng rất cao, nhưng suy cho cùng binh lực vẫn không đủ hùng mạnh nên không thể khống chế hoàn toàn được Bắc địa.
Kỵ binh ở Bắc địa rất quan trọng.
Dĩ nhiên Tảo Nhi cũng biết những lý lẽ này, nàng ấy ngẫm nghĩ một lát, tạm thời không nói chuyện về Đông Thành mà hỏi: “À phải rồi Thiết Trụ, tình hình bên Liêu Châu dạo này thế nào?”
Thịnh Quân truyền lại y hệt lời nàng ấy nói bằng máy bán hàng.
“Liêu Châu?” Thiết Trụ sững sờ, hắn ta không ngờ Tảo Nhi lại hỏi cái này.
Liêu Châu cực kỳ khô hạn, dù không bị rét đậm nhưng mùa đông cũng có nhiệt độ đủ để người ta c.h.ế.t cóng, mấy năm trước từng là vùng đất lưu đày, đồng thời cũng có vài dị tộc chiếm giữ ở đó... À không, đó không phải là dị tộc mà nên gọi là dân tộc thiểu số.
Nhưng sau khi hoàng đế dời đô thành xuống phía nam thì không còn nhiều người bị đày đến Liêu Châu nữa.
Các thánh địa nam bộ như Nam Đảo nắng gắt không gì bằng và Yên Khương khí độc khắp nơi đã trở thành nơi lưu đày mới nhất và được ưa chuộng nhất.
Nói sao nhỉ... Mấy địa điểm lưu đày này có thể nói là chỗ nào cũng khổ, đến đó toàn là đi chịu tội thôi.
“Dạo này Liêu Châu không có nhiều động thái mới, nhưng hình như dạo này Mạc Khước có dấu hiệu rục rịch muốn hành động, không biết đang âm thầm mưu tính làm chuyện gì.” Thiết Trụ nói.
Mạc Khước là quốc gia nhỏ nằm ở phía bắc Hồi Hột, lúc trước từng giao chiến với nhóm Cách La, sau đó có sự hỗ trợ của Phương Quân nên họ bại trận, chạy về địa bàn của mình nghỉ ngơi dưỡng sức nhân lúc nhóm Thiết Trụ bận phát triển.
Có thể dạo này đã nghỉ ngơi đủ rồi, không biết lại muốn gây sự gì. Nhưng Thiết Trụ cũng luôn nhờ người để ý đến tình hình của Mạc Khước nên không quá lo lắng về chuyện này.
“Mạc Khước ra sao tạm thời cứ kệ nó, chờ giải quyết chuyện Đông Thành xong thì thu một lượt với Liêu Châu luôn, thẩm tra tội phạm có tội thật thì đưa đi lao động, bị vu oan thì nhận vào dưới trướng chúng ta, rồi thiết lập quan hệ ngoại giao với bên đó, đám người đó không hẳn là kỵ binh nhưng chắc chắn cũng là một chiến binh dũng mãnh.”
Dạo trước, kiến thức của họ còn nông cạn nên không có suy nghĩ gì với Liêu Châu, cho rằng đây chỉ là một vùng đất bần hàn lưu đày.
Sau này đọc nhiều sách thì đã có thể biết được mặc dù Liêu Châu này lạnh giá nhưng cũng là một vùng đất trù phú phong thủy, sở hữu một mảnh đất màu mỡ có thể trồng ra lúa gạo ngon nhất.
Tuy pháp điện của Phương Tiên Nhi có rất nhiều rau củ chất lượng thượng hạng, có thể dùng để vun trồng, ưu hóa chủng loại nhưng lúa gạo lại là lương thực phải gia công kỹ lưỡng, không thể lấy ra dùng trực tiếp như hạt giống.
Lúa gạo trồng ở Bắc địa cũng có tính chất đặc biệt, phải là giống vừa chịu lạnh vừa chịu hạn được. Trong lúc thực hiện con đường giường sưởi, họ đã tìm ra một giống lúa phù hợp nhất, định sau này sẽ lấy nó làm nền tảng tiến hành vun trồng.
Nếu đã có dự định này, vậy vùng đất ở Liêu Châu rất quan trọng.
Hơn nữa dũng sĩ của dân tộc thiểu số và một vài người bị định tội oan có thể sống sót tại Liêu Châu cũng là nhóm người rất có bản lĩnh, sẽ là lực lượng hỗ trợ rất tốt của họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận