Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại

Chương 70



Một bên có một nam nhân tuổi hơi lớn mở miệng nói: "Được rồi, sắc trời đã khuya, đều tìm chỗ nghỉ ngơi đi, tỉnh lại còn có đại sự phải làm. Hai vị cũng đừng chê nơi này đơn sơ."
Đại Ngưu vội vàng nói: "Không chê không chê!"
Nói xong, hắn và Lý Phát Tông tìm một chỗ đất trống trải rơm rạ nằm xuống, đều cảm thấy nơi này rất tốt.
Làm sao lại ghét bỏ chứ? Nơi này dù có bị rách nát thì tốt xấu gì cũng là một căn nhà có thể ở đàng hoàng, nhưng so với sơn động của bọn họ thì điều kiện tốt hơn quá nhiều.
So với những người có bộ dáng như ăn mày này, bọn họ mới thật sự là kẻ lang thang đúng nghĩa!
-
Ngày hôm sau, trời vừa mới tờ mờ sáng, Tảo Nhi các nàng ở trong núi liền lần lượt tỉnh lại.
Ăn một bữa mì ngon lành, bên trong còn thêm thịt ruột và rau.
Ăn xong lại hàn huyên một lát, chờ sương mù mờ ảo trên núi tan đi rất nhiều, một đám người liền lau miệng, đeo sọt chuẩn bị lên đường.
Hôm nay phải đi tới cây bồ kết bên kia, nhặt thêm một ít bồ kết về, lại hái luôn gai bồ kết.
Hôm qua trở về, Lưu Nhị Sơn cố ý đi hỏi công hiệu của gai bồ kết với Triệu lang trung.
Triệu lang trung nghe xong liền nói rất nhiều.
Nói gai bồ kết không chỉ có trừ phong rút độc, còn có thể giảm sưng sát trùng. Hái về cắt miếng phơi khô, có thể trực tiếp dùng cái này ngâm nước uống, cũng có thể mài thành bột, làm thành thuốc viên.
Ngoại trừ tiêu sưng, nó còn có thể làm giảm triệu chứng do mụn độc gây ra.
Phải biết rằng ngày thường chịu lạnh chịu mệt mỏi, hoặc là gặp phải sự cố về mặt ăn uống đều có khả năng bị lên mụn, lúc này bào chế xong gai bồ kết thoa ngoài da hoặc uống thuốc thì sẽ có công hiệu kỳ diệu.
Đối với đám người sinh sống trong núi như bọn họ, bất kể là măng đất hoạt huyết tiêu bầm, hay là gai bồ kết tiêu nhọt này, đều là thảo dược vô cùng hữu dụng, trên người thường chuẩn bị một ít luôn không sai.
Đoàn người rất nhanh đã tới nơi, phần lớn là nhặt bồ kết, chỉ có Lưu Nhị Sơn và Thiết Trụ hai người tới hái gai.
Gai bồ kết vừa cứng vừa nhọn, lúc hái cũng phải vạn phần cẩn thận, trên tay hai người đã quấn vải xong, cẩn thận nhìn chằm chằm gai bắt đầu nhổ.
Dùng sức nhẹ là nhổ không được, cái gai này giống như là cắm rễ ở trên cành cây, còn phải dùng chút kỷ xảo mới được.
Bởi vì cái này, hiệu suất của hai người cũng không quá cao, cũng may hôm nay đặc biệt vì thứ này mà đến, đoàn người cũng không nóng nảy.
Đang nhổ, Thiết Trụ bỗng nhiên nói: "Cây gai này có thể cúng cho Phương Tiên Nhi không?"
Táo Nhi ở một bên nghe được, nhịn không được giật giật khóe miệng: "Nếu muốn cúng lên, cũng nên lột chút tạo mễ cho Phương Tiên Nhi đi."
Cúng tính là chuyện gì?
Tảo Nhi cảm thấy, chuyện dâng lễ này vẫn phải tinh tế một chút.
Điều kiện trên núi vốn dĩ đã đơn sơ, các nàng chỉ có thể tìm được một ít lâm sản để trả lễ cho Phương Tiên Nhi.
Nó lại ăn chay không ăn thịt, vậy nhất định phải tìm chút đồ tốt, mới có thể dâng lên được. Gai bồ kết đối với các nàng mà nói tuy là tốt, nhưng cũng không thể trực tiếp ăn, như thế nào cũng không giống đồ có thể dâng lên làm lễ.
Thiết Trụ xấu hổ nói: "Ngươi nói có lý, là ta nghĩ sai rồi."
Một đám người tiếp tục vùi đầu làm việc.
Cùng lúc đó, Thịnh Quân bị người ta nhắc tới lại không có tâm tư nghĩ chuyện khác.
Tối hôm qua nàng thức đêm xem phim, cả đêm không ngủ. Chờ đến khi xem xong, vừa vặn chính là thời gian mấy người Tảo Nhi ra ngoài.
Thịnh Quân đưa mắt nhìn các nàng rời đi, vốn đang muốn chọn bộ phim mới xem, bỗng nhiên phát hiện có một vị khách không mời mà đến xông đến trước mặt nàng.
Tên tiểu tử không mời mà tới này, là một con sóc con.
Gần như ngay khi nó bước vào phạm vi quét hình, Thịnh Quân đã nhạy bén phát hiện ra nó.
Con sóc nhanh chóng nhảy tới chỗ cách nàng vài mét, đứng tại chỗ nhìn xung quanh.
Đã lâu rồi chưa gặp qua động vật nhỏ như vậy, Thịnh Quân không nhịn được chào hỏi nó: "Xin bỏ tiền vào!"
Con sóc này rất to gan, cũng không bị động tĩnh của Thịnh Quân dọa chạy, mà đứng ở tại chỗ vểnh tai, cẩn thận nghe một lát liền chạy tới chỗ nàng.
Thịnh Quân nhìn nó đi tới trước mặt mình, ngửi tới ngửi lui trên người máy của nàng.
Vừa mới vô thức lộ ra nụ cười từ ái, con sóc liền đẩy tấm che mỏng manh nơi xuất hàng ra chui vào!
Thịnh Quân giật mình, nụ cười tươi cứng đờ trên mặt, cuống quít kêu vài tiếng, sóc con vẫn làm như không nghe thấy thăm dò, cực kỳ không kiêng nể gì cả, mắt thấy sắp nhảy lên kệ hàng của nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận