Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại

Chương 351



Liễu Chi cũng cảm thấy có lý, vất vả lắm mới kiếm được mì, đừng để mình làm hỏng mất.
Vì thế nàng ấy cất băng vệ sinh vào ngăn tủ trong nhà trước rồi ngồi xuống nói chuyện với mẹ chồng.
Liễu Chi kể lại mọi chuyện hôm nay từ đầu đến đuôi. Bà ấy nghe xong, thỉnh thoảng cười gật đầu nói tốt, thỉnh thoảng còn vỗ tay, khen ngợi Phương Quân sáng suốt, rất biết thông cảm cho những khó khăn của các nàng ấy.
Hai người nói chuyện một lúc thì bỗng nhiên cùng ngửi thấy một mùi thơm kỳ lạ nồng nàn. Mùi đó thật sự kích thích vị giác, ngay cả Liễu Chi có ý chí kiên định như vậy, cũng không tự chủ được mà nuốt nước miếng hai lần. Đối diện, dường như bụng của mẹ chồng cũng kêu lên hai tiếng.
Liễu Chi cố tình làm như không nghe thấy, sắt mặt không thay đổi.
Mẹ chồng lại hơi ngượng ngùng: “Đây chính là món ăn mà các con chế biến ra à, thật sự thơm quá đi…”
Một bên, hai đứa nhỏ đã không chịu được nữa, không thể không chạy đến chỗ cha mình để xem xét.
Cuối cùng, một đứa lớn bưng một bát mì nóng hổi, bên cạnh treo hai cái quai nhỏ để bảo vệ, cùng nhau đi tới.
Bát được đặt trên chiếc bàn gỗ vừa nhỏ vừa cũ, bên cạnh là hai phần cháo loãng đã hơi nguội. Đây chính là bữa tối của cả gia đình hôm nay, đã rất phong phú rồi.
Bày cơm xong, cả nhà ngồi quây quần bên bàn ăn. Đôi mắt của hai đứa trẻ nhìn chằm chằm vào cái bát kia.
Liễu Chi thấy thế cười nói: “Hai con mau cùng bà nội chia nhau ăn đi, mẹ và cha con ăn cháo loãng trước, lát nữa chúng ta đổi, để chúng ta nếm thử chút nước dùng thôi.”
Bé gái vừa nghe thế thì lắc đầu lia lịa, nói: “Không được, mẹ và cha vất vả, phải ăn trước. Rồi mới đến bà nội, còn con và đại ca ăn sau cùng!”
Con trai lớn cũng gật đầu theo: “Đúng rồi, để cha mẹ ăn trước!”
Nói xong, hai đứa trẻ đẩy bát mì đến trước mặt Liễu Chi, ánh mắt ra vẻ thúc giục.
Mẹ chồng bên cạnh cũng gật đầu đồng ý: “Bọn nhỏ nói đúng rồi, hai người các con vất vả ở ngoài cả ngày, để chúng ta thoải mái ở nhà. Bát mì này để hai con ăn trước đi!”
Liễu Chi và nam nhân nhà mình nhìn nhau, chóp mũi hơi cay cay.
Cơm nước đầy đủ, công việc thuận lợi, lũ trẻ dần hiểu chuyện, mẹ già cũng chu đáo.
Mệt mỏi cả ngày, nay đã được xoa dịu.
Cuộc sống này, chẳng còn điều gì để mà tiếc nuối nữa rồi.
“Thế thì mẹ với cha con không khách sáo nữa đâu!”
Liễu Chi không từ chối nữa, nhanh tay gắp một đũa mì cho vào miệng, rồi lại đưa cho nam nhân nhà mình một miếng, sau đó đẩy bát mì đến trước mặt mẹ chồng.
“Tụi con ăn rồi, mẹ ăn mau đi!”
Nói xong lại tập trung lực chú ý vào bát mì của mình.
Lúc mới vừa ăn mì thì vội vàng, nhưng khi mì đã vào miệng, hai người đều nhai rất trân trọng.
Mì hòa quyện vào nước dùng càng thêm đậm đà, sợi mì dai mềm, dễ tan trong miệng, thơm đến nỗi khiến người ta như nghẹn thở, vô thức nín thở để thưởng thức từng chút một.
Bên kia, mẹ chồng của Liễu Chi cũng ăn một gắp mì.
Vị ngon ngọt, mềm như bông mà không hề bở, lại không hề làm tổn thương răng.
Sợi mì dai ngon đã nhanh chóng chiếm được thiện cảm của bà lão.
“Ngon quá!”
Bọn nhỏ thấy người lớn ăn ngon lành như vậy, càng háo hức hơn. Cầm đũa lên, kéo bát mì lại, vừa mở miệng ra một cái đã suýt thì không khống chế được nước miếng tràn ra, vội vàng hút ngược vào, rồi lại đưa mì vào miệng, chỉ nhai vài cái đã tròn mắt kêu lên: “Thơm quá! Mẹ, cái này ngon quá đi!”
Ăn xong một miếng, bọn nhỏ cố nhịn đẩy bát mì trở về: “Mẹ, hai người ăn thêm nữa đi!”
Món mì ngon như vậy, vốn Liễu Chi muốn từ chối, muốn để dành nhiều cho con. Nhưng cuối cùng cũng không nhịn được, lại gắp thêm một ít ăn.
Nam nhân nhà nàng ấy cũng không nhịn được, theo sau gắp thêm một miếng.
Hình như trong bát không còn nhiều nữa.
Hai người lại đẩy bát mì về, quyết định sẽ không động đũa nữa: “Được rồi, chúng ta ăn no rồi, ba người mau ăn đi!”
Nói xong, đôi phu thê còn ăn ý kéo bát cháo lại, múc cháo ăn.
Vị mì vẫn còn đọng lại trên đầu lưỡi, cháo cũng rất thơm. Hai người thành công kìm nén cơn thèm ăn, tập trung ăn cháo.
Bọn nhỏ và bà lão ăn hết phần mì còn lại, rồi bắt đầu thay phiên nhau uống nước dùng.
Mì ngon, nước dùng cũng thơm đến nỗi muốn nuốt luôn đầu lưỡi.
Một bát mì bị đẩy tới đẩy lui, làm trên mặt mọi người đều lộ ra nụ cười hạnh phúc thỏa mãn.
“Mì ngon như vậy, nếu mà ngày nào cũng được ăn thì tốt biết mấy!”
Lúc dọn bát, bé gái trong nhà nhỏ giọng nói thầm một câu. Liễu Chi nghe thấy, không nhịn được cười nói: “Mong ước của Bảo Nhi, mẹ và cha con sẽ cố gắng thực hiện. Chúng ta sẽ làm việc chăm chỉ, cố gắng để ngày nào nhà ta cũng có mì ăn!”
Căn phòng tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ.
Ở huyện thành, những gia đình như nhà Liễu Chi không phải là ít.
Đêm nay, bầu không khí cả toà thành đều tràn ngập mùi thơm của mì. Mùi thơm ấy bay lên cao, cứ như thể bay thẳng lên tận mặt trăng.
Ăn no rồi thì ngủ một giấc thật ngon, ngày mai lại là một ngày mới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận