Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại

Chương 465



Bọn cướp đều bị bắt giữ toàn bộ, áp giải về Hưng Hòa để giam và thẩm vấn. Sau đó bọn thổ phỉ này sẽ bị đày đến các nơi đang thiếu người làm việc.
Sau khi dọn dẹp sạch sẽ hiện trường, mối nguy bị vây khốn của Bình Trạch cũng được giải quyết.
Thấy vậy, Đan Xuân liền phái người mở cổng thành, ra đón với họ với một thái độ rất niềm nở.
Khi tình hình an toàn được đảm bảo, cuối cùng Đan Xuân cũng bắt đầu suy nghĩ chút ít rồi nhận ra vài điểm không đúng.
Chẳng hạn như, từ bao giờ quân của huyện Miên Sùng do Trình Thuận chỉ huy lại oai phong đến vậy. Và những thứ vũ khí kia lấy từ đâu ra?
Nhìn cái dáng vẻ khí phách đó, chẳng kém gì quân triều đình!
Ông ta nhất định phải hỏi kỹ xem có thể kiếm được ít vũ khí giống vậy về không.
Nếu huyện của ông ta cũng có một khẩu pháo kia thì lần sau gặp tình huống tương tự, Đan Xuân sẽ không phải chui rúc trong thành mà để bị người ta mắng là kẻ nhu nhược nữa!
Nếu ai dám gây sự, ông ta chỉ cần mang pháo ra mà chiến!
Nghĩ tới đây, trên mặt Đan Xuân lộ ra nụ cười, bước chân cũng không tự chủ mà nhanh hơn.
Phương Quân của Miên Sùng vẫn chưa rút hoàn toàn.
Một nhóm người khoác cùng một loại áo giáp đứng ở đó, không thể nhìn thấy khuôn mặt, chỉ có những người sắt lạnh băng.
Khi đến gần, Đan Xuân liền có chút chùn bước, chần chờ mà đứng lại, thử thăm dò mà cất tiếng:
“Trình Thuận, không, phải gọi là Trình đại nhân! Ngài có ở trong đó không? Có thể ra đây nói chuyện không?”
Không nghe thấy ai đáp lại, Đan Xuân cũng không bỏ cuộc.
Ông ta vừa lau khóe mắt vừa kêu khóc: “Trình đại nhân, đại nhân tốt bụng! Lần này thật là nhờ ngài cứu giúp, nếu không dân chúng Bình Trạch chúng ta, hàng ngàn hàng vạn người đều sẽ trở thành oan hồn dưới lưỡi d.a.o của bọn cướp rồi!”
Trình Thuận đứng trong hàng ngũ giật giật khóe miệng. Cuối cùng không nhịn được mà chầm chậm bước ra:
“Thôi đủ rồi, đừng có gào nữa. Đừng mừng vội, nếu cứ tiếp tục thế này, dù lần này Bình Trạch có thoát nạn thì lần sau ngươi cũng sẽ trở thành oan hồn thôi.”
“Chúng ta rất lo lắng cho tình hình của Bình Trạch nên đã cho ngươi một cách giải quyết một lần cho xong. Có muốn nghe không?”
Tiếng khóc của Đan Xuân bỗng dừng lại, trong lòng ông ta dấy lên một dự cảm chẳng lành.
Ông ta cẩn thận mở miệng hỏi: “Là cách gì vậy?”
Trình Thuận cười: “Từ nay về sau, ngươi không cần phải lo lắng chuyện của Bình Trạch nữa, vì sẽ có người lo từ đầu đến cuối thay ngươi. Sao hả, vui chứ?”
Không cần lo lắng chuyện của Bình Trạch nữa?
Ý này chẳng phải là không cho ông ta làm huyện lệnh nữa sao! Đáng ghét! Trình Thuận định thừa cơ nước đục thả câu nuốt trọn Bình Trạch của ông ta đây mà!
Hành vi này có khác gì bọn cướp kia đâu?
Mới đuổi được hổ báo thì lại gặp phải sói, mặt mũi Đan Xuân tối sầm lại, suýt nữa thì ngất. Nhưng vì thể diện nên ông ta không thể ngã.
Lúc này, ông ta rất muốn lớn tiếng chất vấn: Trình Thuận, ngươi là cái thá gì? Ngươi không phải Hoàng đế, dựa vào đâu mà tước đoạt chức huyện lệnh của ta!
Đáng tiếc là nhìn về phía quân đội oai vệ của đối phương, ông ta lại không dám có gan phát ra lời chất vấn này.
Hơn nữa, Đan Xuân cũng tuyệt vọng nhận ra rằng, mấy tên nha dịch theo ông ta đến đây đã bắt đầu hoan hô ăn mừng rồi.
Đối với trái tim tổn thương của ông ta thì đây quả thật là họa vô đơn chí mà!
Nha dịch Giáp: “Hay quá, quá tốt rồi! Ta thật sự vui mừng cho Đan huyện lệnh của chúng ta! Từ nay cuối cùng ngài cũng không phải gồng mình lên nữa. Giờ đã có Trình đại nhân đến giúp rồi!”
Nha dịch Ất: “Hầy, nhớ lại trước đây, mỗi khi gặp chuyện lớn thì Đan huyện lệnh rõ ràng sợ đến mức suýt tè ra quần nhưng vẫn cố gắng gượng vì sĩ diện, Mọi khó khăn ông ta chỉ có thể tự gánh lấy!”
“Đủ rồi, đừng nói nữa, ta thương cho Đan huyện lệnh của chúng ta lắm! Ngài ấy đã hy sinh quá nhiều vì Bình Trạch. Ta đề nghị, từ bây giờ hãy để cho Đan huyện lệnh nghỉ ngơi thật tốt. Không cần bận tâm lo lắng bất cứ chuyện gì ở huyện chúng ta nữa!”
“Đan huyện lệnh, ngài cứ yên tâm nghỉ ngơi đi, chúng ta sẽ giúp ngài hỗ trợ Trình đại nhân thật tốt!”
Nghe những lời này, Đan Xuân cảm nhận được sự lạnh lùng của thế thái nhân tình, nắm đ.ấ.m của ông ta bỗng “siết chặt” trong một giây, rồi lại “xìu xuống” ngay sau đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận