Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại

Chương 323



Sau khi thuật lại kế hoạch tấn công thành, trong lòng mọi người cũng đã nắm chắc một phần nào, dự định hành động nhân lúc đêm tối.
Trước khi đi, còn một chuyện cuối cùng, đấy là quyết định người đi vào địa đạo.
Nhắc đến chuyện này, Lý Phát Tông chủ động nói: “Người quen thuộc với cấu tạo của địa đạo nhất là ta và Đại Ngưu. Chắc chắn Đại Ngưu phải ở bên ngoài làm lực lượng chiến đấu, không đi được, vậy để ta xuống địa đạo đi.”
Những người khác còn chưa lên tiếng, Thu Nương đã nói: “Cữu, cữu cũng là lực lượng chiến đấu quan trọng trong đội chúng ta. Con thấy, cứ để con đi thì thích hợp hơn.”
“Lúc đầu lúc con và mẹ được cứu ra cũng đi qua cái địa đạo đấy, không hề lạ lẫm với kết cấu của nó. Đốt lửa cũng không quá khó, chỉ cần cẩn thận một chút, khống chế thời cơ tốt là được. Con nghĩ con không thiếu sự tỉ mỉ, đủ để đảm nhiệm chuyện này.”
“Sau khi con xuống dưới, dựa theo kế hoạch của chúng ta, đầu tiên là gõ mở cái cửa nóc ở sâu trong cùng, nói qua một tiếng với đám người Thạch thúc, sau đó lại đi xuống đốt địa đạo, có người giúp, sẽ không xảy ra sơ sót gì đâu.”
Thu Nương vừa mới nói xong, Tây Nương đã đứng dậy vỗ vỗ bả vai nàng ấy: “Được rồi, để mẹ đi cho.”
Thu Nương trừng to mắt: “Mẹ?”
Tây Nương lắc đầu cười nói: “Vừa nãy con cũng nói rồi, mẹ và con cũng đều cùng đi qua địa đạo, đương nhiên là không xa lạ gì cả. Mà con còn biết y thuật, ở bên ngoài mới có thể giúp được mọi người. Ngoài con ra, những người khác không ai biết y thuật.”
Thu Nương nghe thấy lời ấy, đúng là như vậy thật bèn do dự đồng ý, lại nhăn mày lo lắng dặn dò: “Vậy mẹ phải cẩn thận một chút, chú ý an toàn.”
Tây Nương xoa đầu nàng ấy, trêu ghẹo nói: “Yên tâm đi, mẹ nghĩ mẹ cũng không thiếu tỉ mỉ, đủ để đảm nhiệm chuyện này.”
Đây là mượn nguyên văn lời nói của Thu Nương.
Cứ như vậy, chuyện Tây Nương đi phóng hỏa đã được quyết định xong.
Kiểm tra một lượt, không còn sơ sót gì nữa, mọi người bèn chính thức lên đường.
Lần ra ngoài này, mọi người cố ý chọn những bộ quần áo bẩn thỉu rách nát nhất chắp vá nhiều nhất để mặc, trên mặt còn bôi thêm bụi đất, thậm chí Đại Ngưu còn mang theo mấy miếng màn thầu bị thiu, đứng từ xa đã ngửi thấy mùi, định nghĩa của từ lôi thôi thế nào thì làm theo như thế.
Trong đêm đen, vốn dĩ đã nhìn không rõ. Lúc các nàng đi đến gần huyện thành cũng không khiến ai nghi ngờ, người ta nhìn qua, cùng lắm chỉ nghĩ rằng các nàng là dân lưu lạc từ nơi khác đến.
Bởi vì nhiều người nên bọn họ đi đến nơi xa vẫn khiến cho một đội quân tốt nhỏ chú ý, lại gần xem tình hình phía bên bọn họ.
Quân tốt có tổng cộng sáu người, ba người dừng ở mấy mét bên ngoài, người dẫn đầu dẫn theo hai người khác đi đến, thái độ khá là cợt nhả.
Ba người vừa mới lại gần đã bị mùi thiu sộc ra từ trên người bọn họ đến mức phải bóp mũi, trong mắt lóe lên sự khinh bỉ, tuỳ tiện hỏi mấy câu rồi mắng vài tiếng đuổi bọn họ ra xa, rất nhanh đã quay người rời đi.
Bọn chúng mới đi không bao lâu, đám người Đại Ngưu đã chạy đến một bên giả bộ như đang ngủ, đề phòng có người nhìn về phía này.
Tây Nương lặng lẽ đội một cái mũ sắt, trên eo còn mang theo một cây đao, cúi người chạy về hướng địa đạo.
Lý Phát Tông cũng đi theo cùng, phụ giúp một tay với bà ấy, đưa bà ấy xuống.
Hai người thuận lợi rời đi, không gây ra bất kỳ sự chú ý nào, trong lòng đám người Đại Ngưu yên tâm hơn chút, tiếp tục giả vờ đang ngủ, tay thì lại để trong sọt nắm lấy cán gỗ của giáo dài, tiện cầm vũ khí bất cứ lúc nào.
Qua một lúc, Đại Ngưu nói nhỏ: “Chờ phía bên dì Tây thành công, chúng ta sẽ ra tay. Đầu tiên đừng vội xuống tay độc ác, để đối phương mất đi năng lực hành động là được, như vậy sau này bắt giữ bọn họ, nói không chừng còn có tác dụng khác. Nhưng nếu gặp nguy hiểm thì phải đặt sự an toàn của bản thân lên hàng đầu, đừng để ý đến sống c.h.ế.t của người khác.”
Những người khác nghe rồi gật đầu thể hiện bản thân đã rõ.
Đám người Đại Ngưu đang yên lặng chờ đợi thời cơ.
Bên phía kia, Tây Nương cẩn thận từng li từng tí bước xuống địa đạo.
Vừa xuống đến địa đạo, Lý Phát Tông ở bên trên đã đóng nắp che lại, địa đạo chìm vào bóng tối.
Tây Nương chậm rãi lấy một cây đuốc nhỏ từ trong n.g.ự.c ra đốt lên, bừng lên một vùng sáng có hạn.
Có thể thấy rõ đồ vật trước mắt.
Địa đạo trống trải hơn lúc trước rất nhiều, gần như không để lại thứ gì, chắc sau khi đám người Thạch thúc nhận được tin của các nàng đã chuyển đồ đi trước rồi.
Sợ bỏ lỡ thời gian, Tây Nương không dám đứng ở tại chỗ lâu, nhanh chân chạy về phía trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận