Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại

Chương 201



Thạch thúc nhìn đống đồ đầy cả tay thì nhịn không được cảm thán nói: “Nhờ có mọi người, bụng của chúng tôi mới được đảm bảo một chút. Bây giờ giá cả trong thành rất đắt, có tiền cũng chưa chắc mua được đồ, chẳng biết được mấy phú hộ kia sẽ phát cháo gạo bao lâu, chúng tôi trước cứ đi theo bọn họ lấy bữa ăn, những thứ mọi người cho vừa đúng lúc có thể bảo quản, trong lòng cũng an tâm hơn!”
Nói xong, Thạch thúc lục lọi trong lòng n.g.ự.c rồi lấy ra một nguyên bảo, đánh giá bằng mắt thường thì khoảng chừng năm lượng: “Chúng ta ăn ý ghê, lần này chúng tôi cũng cầm theo ít tiền, nếu không chúng tôi cũng ngại nhận đồ ăn đồ đồ uống của mọi người!”
Hồi trước hắn ta đi theo nịnh nọt làm trò hề cho mấy phú hộ kia, kiếm được ngân lượng thưởng dễ hơn kiếm đồ ăn đồ uống, bọn họ cũng tích góp được có chút tiền. Bây giờ mọi chuyện đã khác, phú hộ không cho bọn họ vào cửa nữa.
“Gần đây trong thành không lấy được vải vụn, ta chỉ có thể lấy một chút chỉ may vá thôi, mọi người bỏ qua cho!” Thạch thúc nói.
“Sao lại để ý chứ? Ngươi giúp đỡ mang vài thứ tới đã vất vả rồi chứ đừng nói còn đưa nhiều bạc như vậy nữa.” Lý Phát Tông nhanh chóng nói.
Bởi vì có Noãn Bảo Bảo của Phương Tiên Nhi nên bọn họ vẫn dự trữ được ít vải, bây giờ không quá thiếu vải vụn.
Nghĩ tới chuyện mấy tháng tới đều không gặp đối phương, dầu phong vẫn chưa kiếm được tiền, trong thời gian này e rằng không còn chỗ nào khác để kiếm bạc, năm lượng bạc này thật sự rất quan trọng, có thể mang về cho Phương Tiên Nhi.
Lý Phát Tông nhận bạc.
Buổi giao dịch hôm nay sắp kết thúc.
Hai nhóm hàn huyên vài câu, chuẩn bị đường ai nấy đi.
Lúc mọi người đang tính chào tạm biệt nhau thì Lý Phát Tông đột nhiên vỗ vỗ đầu một cái, rồi lấy một món đồ đưa qua:
“Đúng rồi, lần trước Thu Nương nhận được quà của Hắc Chỉ thì vui lắm, con bé có làm món đồ nhỏ này kêu ta mang tới, nhờ ngươi đưa cho Hắc Chỉ nhé!”
Lý Phát Tông lấy ra đôi găng tay bông.
Từ lần trước nhận được quà, trong lòng Thu Nương vẫn luôn nghĩ tới việc tặng gì để đáp lễ. nàng ấy suy nghĩ một hồi lâu rốt cuộc cũng đã nghĩ ra.
Thu Nương nghĩ mùa đông tới, thời tiết lạnh, Triệu bà tử đã dùng Noãn Bảo Bảo nên còn giữ lại khối vải kia, hai ngày nay kéo thêm ít sợi bông, vốn dĩ muốn làm mũ cho Hắc Chỉ, nhưng sau đó được Phương Tiên Nhi gợi ý, nàng ấy đổi ý, làm một găng tay năm ngón bằng bông.
Có món đồ này, mùa đông khi làm việc sẽ không bị lạnh, hơn nữa sau khi đeo găng tay vào, tay của Hắc Chỉ trông không khác gì tay những người khác.
Bởi vì vải trắng mà mọi người từng dùng là khối vải mà Hắc Chỉ tặng, cho nên khi Thu Nương nói muốn dùng khối vải kia để làm quà tặng cho Hắc Chỉ, không ai có ý kiến gì, ngược lại còn rất tán thành.
Mỗi nhà còn chia sẻ một ít chỉ để mẹ Xuyên Tử thêu một con sóc dễ thương trên lưng của găng tay, trông rất đáng yêu.
Thạch thúc nhận lấy đôi găng tay, xem xét cách làm cũng có thể cảm nhận được tâm ý của bọn họ.
Hắn ta nghĩ, tâm ý kết bạn của Hắc Chỉ được đáp lại, chắc nha đầu đó sẽ vui vẻ một khoảng thời gian dài đó.
Sau khi nói xong chuyện găng tay, hai bên thật sự chào tạm biệt nhau, mạnh ai cầm đồ tốt của bên đó, hài lòng thỏa mãn đi về nhà.
Lý Phát Tông và Lưu Nhị Sơn nhanh chóng về tới hang, trước tiên lấy bạc ra cho mọi người xem.
Mọi người đều vui mừng.
Nhiều bạc thế này, lại còn là nguyên bảo xinh đẹp, bọn họ có thể cống hiến một ít năng lượng cho Phương Tiên Nhi.
Đợi khi nào nhóm Tảo Nhi về, mọi người tụ tập đông đủ rồi đưa bạc cho Phương Tiên Nhi, sau đó lại bận rộn làm việc một lúc.
Tới gần giờ cơm chiều thường ngày, mọi người đều đã quay về đông đủ.
Đại Ngưu đã hoàn thiện các bẫy, mọi người lại cùng nhau túm tụm trò chuyện những chuyện xảy ra hôm nay.
Lý Phát Tông kể lại mấy chuyện lúc nãy.
Tảo Nhi cũng kể tình hình bên phía bọn họ: “Hôm nay chúng ta vào trong Vi gia thôn mới phát hiện bọn họ chuyển cái đồ gỗ ép dầu vào trong một căn phòng trống, không để ở bên ngoài nữa. Ta hỏi thăm thì bọn họ nói sợ sau này bán dầu phong có tiền sẽ có người tới thôn tìm hiểu rồi moi ra được bí mật trong đó.”
“Bọn họ làm việc cẩn thận như thế chúng ta cũng an tâm hơn.”
Kể xong rồi mọi người cũng không vội ăn cơm mà làm việc quan trọng của ngày hôm nay – bày đồ cúng.
Mọi người kéo đàn kéo đống đi tới trước mặt Phương Tiên Nhi.
Không phải lần đầu tiên Thịnh Quân thấy chuyện này cho nên khi bọn họ bày trận thế này về cơ bản nàng có thể đoán được, đây là bọn họ lại có một khoản tiền muốn cho nàng ăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận