Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại

Chương 262



Chỉ sau khi Thiết Trụ ra ngoài mới biết, thương đội không giống như hắn ta tưởng tượng, sẽ mua hết hàng hóa ở nơi xuất phát, sau đó một mạch mang đến biên cương phía Nam để bán.
Mà là sẽ mua các loại hàng hóa khác nhau ở các địa phương trên đường đi, gom đủ mọi thứ trên trời dưới đất, đến nơi thì bán hết một thể.
Như vậy, nguồn hàng sẽ dồi dào, chủng loại phong phú, rất có thể thể hiện được thực lực của đoàn thương đội.
Trước đó, họ đã mua được không ít gương đồng ở một thành tên là Bình Miên.
Giờ vào đến Đồng Thành, họ cũng có đặc sản cần mua, là một loại đồ gọi là đá chà.
Trước đây Thiết Trụ chưa từng nghe đến thứ này nhưng sau đó ở chỗ Phương Tiên Nhi, hắn đã xem sách kiến thức, tìm hiểu được một số phong tục tập quán, cũng thấy được giới thiệu liên quan đến đá chà.
Loại đá này là thứ mà nhà giàu dùng để kỳ cọ lúc tắm.
Phương Tiên Nhi giải thích rất chi tiết trong sách, nói rằng đó là một loại đá của núi lửa không hoạt động, trên bề mặt có nhiều lỗ nhỏ li ti, chà lên người có thể tẩy sạch bụi bẩn trên da.
Đá chà có thể mua được ở Đồng Thành là loại đá núi lửa tự nhiên như vậy.
Vi thúc nói, giới quyền quý ở phía Nam đang rộ lên phong trào dùng đá chà để tắm, kéo theo cả dân thường ở phía Nam cũng bắt đầu bắt chước.
Tuy nhiên, đá chà mà giới quyền quý và dân thường dùng chắc chắn không giống nhau.
Giới quyền quý thường dùng loại thượng hạng, hơn nữa còn phải thường xuyên thay mới. Còn dân thường thì khác, dành dụm tiền mua một cục loại kém nhất, cả nhà đều có thể dùng, dùng xong còn có thể truyền lại cho ba đời.
Đá chà thượng hạng tròn trịa tinh xảo, kích thước cũng lớn. Còn loại kém thì đủ hình thù kỳ dị, kích thước không đồng đều, đa phần chỉ dài bằng ngón tay cái.
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, với thương đội của họ, đây đều là thứ có thể kiếm lời.
Hàng thượng phẩm thì khỏi phải nói. Còn hàng loại hai tuy bán không được giá nhưng lại có ưu điểm là kích thước nhỏ, không tốn diện tích, cũng có thể bán được nhiều mà lời ít.
Sau khi Thiết Trụ biết được những điều này, trong lòng còn tính toán, trên đường trở về, nếu lại đi qua Đồng Thành sẽ mua một ít loại nhỏ mang về cho người nhà.
Ở trên núi làm việc, lúc nào cũng đầu tóc bẩn thỉu, đá chà là thứ rất hữu dụng.
Dù sao thì người nhà của họ cũng không quan tâm đến hình thức, chỉ cần đồ dùng được là được.
Bắt đầu chính thức mua đá chà.
Vi Thập Bát buôn bán nhiều năm, đã có chỗ mua đá quen thuộc từ lâu, trực tiếp dẫn đội đi đến.
Ra khỏi thành, đi quanh co lòng vòng đến một ngôi làng, cuối cùng Thiết Trụ cũng gặp được người bán. Nhìn kỹ thì không phải thương nhân, mà là một người nông dân đi đào đá vào lúc nông nhàn (1).
(1) Nông nhàn: thời gian rảnh rỗi sau vụ mùa.
Hai bên gặp nhau đi thẳng vào vấn đề, nhanh chóng đàm phán xong việc mua bán đá.
Lão già bán đá đem hết số hàng đã đặt đến, xoa xoa tay, ra hiệu cho Vi Thập Bát họ kiểm tra tại chỗ.
"Một trăm viên đá chà thượng hạng, ba trăm viên loại trung bình, năm trăm viên loại kém, đều để ở đây rồi."
Thương đội bắt đầu cho một đám người kiểm tra đá.
Một anh chàng biết tính toán lấy ra một cuốn sổ giấy, cầm một cây than để ghi chép.
Thiết Trụ ở bên này nhanh chóng đếm xong số đá trong tay, cũng lấy ra hai tờ giấy thấm dầu, cầm than ghi chép, coi như rèn luyện trí não.
Nói ra thì những người khác trong thương đội có thể dùng bút than cũng là nhờ phúc của hắn ta.
Ở triều đại này, việc dùng thanh than để viết chữ đã có người nghĩ ra từ lâu, không có gì lạ.
Nhưng loại bút than mà Thiết Trụ lấy ra lại khác, là loại đặc biệt do Phương Tiên Nhi chỉ Tảo Nhi làm.
Trên thanh than mảnh, bọc một lớp gỗ tròn, khi cầm viết sẽ thuận tiện và chắc chắn hơn, thanh than cũng không dễ gãy, lại không làm bẩn tay.
Dùng một đoạn ngắn, đầu bút bị mòn không viết được nữa, có thể lấy d.a.o gọt vài lần rồi tiếp tục dùng.
Tóm lại là được mọi người thích hơn.
Anh chàng kia hăng hái ghi chép, tỉ mỉ ghi lại số lượng và chi phí mua đá chà.
Thiết Trụ chỉ cần vài nét, dùng số Ả Rập ghi chép rõ ràng.
Một bên, có một nam nhân cường tráng tên là Ngưu Tráng thấy vậy, không nhịn được cười nói: "Thằng nhóc Thiết Trụ này chữ như gà bới, ghi chép đồ đạc đúng là tiết kiệm sức, đáng tiếc chỉ có ngươi hiểu được, lúc ghi chép đàng hoàng thì không dùng được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận