Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại

Chương 624



“Ồ đúng rồi, trong Nhân tộc còn có một chuyện kỳ lạ. Theo lý thuyết, chắc hẳn tuổi thọ bây giờ của Nhân tộc phải chừng ba trăm năm mới đúng, nhưng trong một lần thống kê gần đây, đa số Nhân tộc đều không sống quá bốn mươi lăm tuổi, hơn nữa mấy con số này còn đang có xu hướng giảm dần!”
Tin tức này khiến Thịnh Quân không thể tin nổi.
Nhân tộc có tuổi thọ ba trăm năm, nhưng đa số con người đều không sống quá bốn mươi lăm tuổi, rõ ràng chuyện này rất không bình thường.
Cô không trì hoãn nữa, nhanh chóng tạm biệt nhân thú và những người bạn chủng tộc khác ngoài vũ trụ, cô ngồi lên máy bán hàng lao vào vũ trụ, phóng thẳng đến lãnh địa của Nhân tộc.
Thịnh Quân cũng khá may mắn, lúc cô đang bay trên đường đã nhìn thấy một phi thuyền vũ trụ của Nhân tộc ở phía xa, công nghệ hoàn hảo tiên tiến.
Cô định mượn cớ để lên phi thuyền.
Để bớt phiền phức, Thịnh Quân biến bề ngoài của máy bán hàng thành phi thuyền nhỏ một người ngồi, giả vờ như đang lạc đường trong vũ trụ, bay đến chiếc phi thuyền kia nhờ giúp đỡ.
Nhưng điều khiến Thịnh Quân không ngờ rằng, chiếc phi thuyền kia không hề dừng lại, nó như không nhìn thấy cô vậy, cứ thế mà nhanh chóng bay đi.
“Ủa, phi thuyền tiên tiến như vậy phải phát hiện ra mình mới đúng chứ… Chắc là đang cảnh giác nhỉ?” Thịnh Quân cũng không nghĩ ra.
Cô tiếp tục bay trong vũ trụ, nhanh chóng gặp phải một chiếc phi thuyền khác.
Dường như chiếc phi thuyền này có hơi cũ, nhưng lúc cô phát tín hiệu xin giúp đỡ, nó đã nhanh chóng dừng lại, phóng tín hiệu chấp nhận cô.
Thịnh Quân nhanh chóng leo lên phi thuyền kia, trên phi thuyền có bốn người trẻ tuổi, trên người mặc một bộ quần áo bảo hộ, gương mặt vô cùng đẹp, ngũ quan rõ nét góc cạnh, có cảm giác là con lai.
“Tôi tên là Sinh Lãng Kiền, cô tên là gì? Cô dũng cảm thật đấy, vậy mà dám ra ngoài vũ trụ một mình!” Một nam sinh tóc màu hạt dẻ vui vẻ nói chuyện với Thịnh Quân.
Có lẽ vì vấn đề phiên dịch, nghe tên của anh ta có hơi kỳ lạ.
Thịnh Quân nhanh chóng nói tên mình ra, người kia lại không lộ ra vẻ mặt khác thường nào.
“Tôi mất trí nhớ, cũng không biết mình là ai, lúc tỉnh lại thì thấy ở trong phi thuyền…” Thịnh Quân tự bịa ra một câu chuyện quê mùa cho mình.
Nhưng dường như nhóm người Sinh Lãng Kiền không hề nghi ngờ, ngược lại còn vô cùng đồng cảm với cô.
“Trị mấy bệnh liên quan đến não rất tốn tiền, nếu cô không có nhiều tiền, e rằng cũng không thể tìm được ký ức của mình ngay được.” Sinh Lãng Kiền nói: “Hơn nữa trên người cô cũng không có giấy tờ chứng minh thân phận, ngay cả ký ức cũng không, chuyện này trong vũ trụ được xem là không có hộ khẩu, không thể đến được đa số các tinh cầu của Nhân tộc rồi.”
“Thôi xem như cô may mắn nên gặp được chúng tôi, mặc dù ở chỗ chúng tôi rất nghèo, cũng có hơi rối loạn, nhưng những người ở đó cũng giống như cô vậy, cô tạm ở lại chỗ đó một khoảng thời gian là tốt nhất!”
Nhóm người Sinh Lãng Kiền đến từ tinh cầu Thiết Tiết.
Thịnh Quân cũng không xa lạ gì với chỗ này, lúc trước cô dùng hệ thống kiểm tra cũng đã từng nhìn thấy, nơi này là một trong những tinh cầu cấp thấp nhất, có rất nhiều người gọi đó là hành tinh rác.
Trong tinh c của Nhân tộc có rất nhiều tinh cầu nhỏ, những tinh cầu này bị phân chia thành các bậc ba sáu chín.
Đa số các tinh cầu đều rất giàu có, mặc dù có một số khác không giàu như thế, nhưng cũng ở mức tầm trung, chỉ có một số rất ít là thuộc hành tinh rác cấp thấp, ở đó chứa tất cả những người nghèo khổ hoặc là những người sát biên giới có thân phận khác thường.
Thịnh Quân lại hỏi một vài tình huống cụ thể ở tinh cầu Thiết Tiết, nhóm người Sinh Lãng Kiền cũng không hề giấu giếm điều gì.
“Đừng thấy chỗ chúng tôi bị gọi là hành tinh rác mà nhầm, người ở đó đều có tuổi thọ cao hơn những người ở tinh vực cấp cao rất nhiều đấy!”
Lại nghe chủ đề liên quan đến tuổi thọ nên Thịnh Quân hỏi: “Tại sao vậy?”
Sinh Lãng Kiền sờ sờ cằm nói: “Đại khái là vì cho dù có thế nào, chúng tôi cũng sẽ không tự sát? Dù sao còn có rất nhiều việc phải hoàn thành, rất nhiều thứ muốn mua mà vẫn chưa mua được, còn có rất nhiều việc mà mình vẫn chưa thực hiện được, tại sao có thể dễ dàng c.h.ế.t như vậy chứ? Nhưng những người cấp cao kia thì chưa chắc, vừa sinh ra đã không thiếu thứ gì, xem ra là trống trải lắm, tỷ lệ tự sát ở tinh vực cấp cao cao ghê lắm.”
“Nhắc đến cũng thấy lạ, có rất nhiều người ở tinh vực cấp cao, vì muốn điều chỉnh tâm trạng, hạ tỷ lệ tự sát nên cố ý đến hành tinh rác để sống đấy. Nhưng họ vẫn không thể ngừng suy nghĩ tự sát trong đầu lại được. Cũng chỉ có những người bản địa sống ở hành tinh rác như chúng tôi mới có thể thoát khỏi những suy nghĩ muốn tự sát đáng nguyền rủa kia.”
Thì ra tỷ lệ tự sát cao là nguyên nhân khiến cho tuổi thọ trung bình của Nhân tộc lại ngắn như vậy… Nhưng lẽ ra cho dù ở trong điều kiện hiểm ác thế nào, dục vọng của con người đều rất lớn mà, sẽ không vì cuộc sống vô vị nên mới tự sát mới đúng chứ nhỉ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận