Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại

Chương 235



Họ nhìn thấy cảnh tượng này, nghe thấy tiếng nói, tất cả mọi người đều sợ đến ngây người.
Không biết qua bao lâu mới có người cẩn thận từng ti từng tí lên tiếng: “Phía trên này, là thế giới của thần tiên hay sao?”
Cùng lúc đó.
Bên trong không gian hệ thống của Thịnh Quân cũng đột nhiên b.ắ.n ra một cửa sổ video, dọa nàng giật mình kêu to một tiếng.
Nhìn kỹ lại mới phát hiện ra đây là chương trình Đêm hội mùa Xuân được chọn lọc trong truyền thuyết kia.
Chẳng lẽ sau khi nhóm người kia mở máy chiếu ra thì đồng thời chương trình cũng được phát sóng ở chỗ nàng sao?
Không sai không sai, đúng thật là nàng rất tò mò chương trình được hệ thống chọn là gì đấy.
Đêm 30 xem tiết mục cuối năm ở một thế giới khác, tự thấy cảm giác kỳ quái tăng lên.
Đang nghĩ ngợi thì Thịnh Quân thấy tinh thần thể ở bên cạnh hiện lên hình ảnh của nhóm người Tảo Nhi. Biểu cảm của bọn họ vô cùng sinh động, lúc này đây tất cả đều đang nghẹn họng trân trối nhìn chằm chằm vào trong không trung, thấy có vẻ đây là cảnh tượng đang xảy ra.
Thịnh Quân thử quan sát một chút thì thấy mọi người không nhìn thấy nàng, thế là hoàn toàn yên lòng.
Chắc đây là công năng đi kèm của máy chiếu!
Nghĩ tới đây nàng lại thấy vô cùng hào hứng.
Được nhìn đám người Tảo Nhi xem chương trình này cũng tốt, tất cả mọi người bên cạnh nhau cùng xem tiết mục cuối năm, chắc chắn vui vẻ náo nhiệt hơn so với một mình nàng ở đây. Hơn nữa nàng còn có thể theo dõi được cảm xúc và cách nhìn của người xưa với chương trình Đêm hội mùa Xuân này như thế nào.
Hệ thống làm việc khá là tốt đấy, rất hợp với ý của nàng.
Nhìn về phía màn hình, lúc này chương trình vừa mới mở màn, người dẫn chương trình vẫn đang còn phát biểu khai mạc, lời dẫn thân thiết khiến người nghe cảm giác vô cùng thoải mái.
Thịnh Quân mở lon Coca-Cola cho mình, say sưa ngon lành vừa thưởng thức vừa chờ đón màn biểu diễn.
Nhìn từ cách sắp xếp bối cảnh đã thấy chương trình này có hơi hướng của những năm tháng xưa.
Chẳng qua có lẽ hệ thống đã sử dụng công nghệ đen để chỉnh sửa, cho nên mỗi thước phim hay sắc thái đều không thể bắt bẻ nổi.
Tiếng nhạc vô cùng sống động vang lên.
Một anh chàng đẹp trai chân dài mặc bộ Âu phục màu đỏ xuất hiện ở chính giữa sân khấu, Thịnh Quân tập trung xem rồi ‘ồ’ một tiếng.
“Bài hát kinh điển ‘Ngọn lửa giữa mùa đông’ đây rồi!”
Bên kia.
Ngay giây phút này mấy người bên Tảo Nhi đều đang nhìn chằm chằm không hề chớp mắt vào màn hình trên không kia.
Chỉ nghe tiếng nhạc vang lên một cái, giữa màn hình lập tức xuất hiện một vị nam thần.
Vị nam thần này mặc một bộ trang phục độc đáo màu đỏ, hơn nữa lại không để tóc dài, mà giữ một kiểu tóc xoăn ngắn được tạo hình vô cùng đẹp trai.
Sống mũi cao vút, ngũ quan sắc nét, có hàm răng trắng thẳng tắp, nụ cười đẹp chói mắt, kết hợp với những động tác giơ tay nhấc chân vô cùng lưu loát phóng khoáng.
Ở góc độ nào chăng nữa cũng luôn có sức hấp dẫn khiến người ta không rời mắt nổi.
Bọn nhỏ ngây thơ trực tiếp phát ra những tiếng thán phục.
Những cô nương như Tảo Nhi xem cũng đỏ mặt từ lâu, ngay cả binh sĩ như Đại Ngưu cũng nhìn đến choáng cả mắt.
Đừng nói đến người trẻ, mà ngay cả những người có tuổi cũng phải thán phục về vẻ ngoài oai hùng của nam thần kia, từng ánh mắt đều đổ dồn vào nhìn đăm đăm.
Người ta mới chỉ ra sân thôi, mà mọi người đã ngây ngốc hết cả rồi.
Sau đó chỉ thấy vị nam thần kia đột nhiên cầm lấy một cán cầm màu đen đưa lên miệng, nở một nụ cười, sau đó tay chân khẽ vung, lập tức trình diễn một màn múa hát!
“Em giống như ngọn lửa giữa trời đông ấy!”
Giọng ca êm tai lại mang đến một cảm giác nói không nên lời.
Nam thần giống như ẩn chứa sức sống vô tận, chỉ cần vung tay vung chân đơn giản một chút thôi đã tỏa ra sức hút vô cùng lớn rồi.
Lời hát vô cùng đơn giản dễ hiểu, giai điệu cũng hết sức thú vị khiến người nghe đỏ cả tai.
Trước đây người trong thôn không được nghe hát nhiều, lúc này nghe được hai đoạn thì không nhịn được mà ngâm nga theo.
Nghe tới câu ‘Đôi mắt to tròn của em, sáng long lanh’, màn hình đột nhiên quay cận cảnh đôi mắt tuyệt đẹp của nam thần kia.
Bị ánh mắt sâu chứa chan tình cảm nhìn chăm chú như vậy, trái tim của những người ở đây đều đập loạn xạ như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, chỉ muốn che mặt lại, không dám nhìn trực diện nữa.
Thế nhưng cũng chẳng nỡ bỏ lỡ, cuối cùng hai bàn tay bưng kín mặt kia lại hé ra khe hở giữa ngón tay, dòm người ta qua kẽ hở đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận