Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại

Chương 179



Mà nhóm Tảo Nhi chỉ nghe nàng nói là có thể từ từ hình dung được động tác, đã thật sự là khá thông minh rồi.
Nếu đặt vào trong môi trường đại học ở hiện đại, tín chỉ của học phần Thái Cực Quyền này đoán chừng là có thể thoải mái nắm trong tay!
Nói đến Thái Cực Quyền, sau này chờ đến khi các nàng có thêm chút nền tảng, có lẽ cũng có thể dạy bài này nhỉ?
Dù sao, so với Bát Đoạn Cẩm thì Thái Cực quyền vẫn rất có ý nghĩa thực chiến, được xưng tụng là bí tịch võ công chân chính.
Bên này nhóm Tảo Nhi đã hoàn toàn học được động tác, có thể đi dạy những người khác.
Thịnh Quân thấy thế còn dặn dò một chút: "Đúng rồi, không luyện Bát Đoạn Cẩm này sau buổi trưa, tốt nhất là nên luyện mỗi sáng sớm một lần.”
Tuy rằng không biết đây là nguyên lý gì, nhưng nếu tư liệu đã nói như vậy, vẫn là nên làm theo cho đúng.
Tảo Nhi đáp một tiếng.
Thu Nương nhanh chóng chạy đi gọi mọi người tới tập hợp, bây giờ còn chưa tới giữa trưa, còn có thể học, các nàng tranh thủ thời gian dạy cho mọi người, cũng có thể luyện thêm một lần trong ngày, nói không chừng là có thể sống thêm một ngày!
Còn phải chờ một lúc lâu sau mọi người mới đến đông đủ, Tảo Nhi dứt khoát xoay người đến xem tình hình học tập của Hạnh Nhi.
Khi đến gần một chút, nàng ấy phát hiện trên mặt bọn nhỏ đều là biểu cảm chột dạ.
Tảo Nhi không nhịn được nhướng mày, trong lòng có vài suy đoán, lại kề sát xuống cúi đầu nhìn, quả nhiên nhìn thấy số chữ viết ít đến đáng thương trên mặt đất.
Nàng ấy làm bộ hung dữ xắn tay áo nói: "Đám nhóc thúi, cả đám không chuyên tâm học tập, chắc là đều nhìn chằm chằm chúng ta ở bên kia đúng không?"
Vẻ mặt Hạnh Nhi đau khổ nói: "Tỷ, cái này cũng không thể hoàn toàn trách tụi muội…”
Tảo Nhi không nhịn được trêu chọc cô bé: “À, vậy muội nói xem nên trách ai cho phải?”
Hạnh Nhi nghĩ nghĩ: "Chỉ trách ở đây không có đủ chỗ để tụi muội có thể viết, bằng không tụi muội cũng sẽ không viết chữ ở chỗ này!"
Tảo Nhi bật cười, khoát tay áo: "Được rồi, hôm nay là chuyện ngoài ý muốn, không trách các ngươi, nhưng buổi chiều nhớ bổ sung chữ nên viết, tỷ bận xong việc mộc sẽ tới học cùng muội.”
“Tỷ là tốt nhất!" Hạnh Nhi đứng tại chỗ nhảy hai cái.
Tảo Nhi ngạc nhiên nhìn đầu cô bé: "Ồ, hình như muội cao hơn một chút!”
Thật không hổ là tỷ muội ruột, nàng ấy sắp cao lên, Hạnh Nhi cũng lặng lẽ cao lên không ít.
Hay là bởi vì thức ăn ngon, đây đều là công lao của Phương Tiên Nhi!
Chờ ầm ĩ xong, Thu Nương đã gọi mọi người tới.
Nam nữ già trẻ đều xếp thành hàng, vẻ mặt nghiêm túc học Bát Đoạn Cẩm.
Ba người bọn Tảo Nhi đã nhớ kỹ động tác, những người còn lại tạm thời không cần làm gì cả, trước tiên chỉ cần trông mèo vẽ hổ luyện tập theo là được, luyện lâu rồi sẽ nhớ.
Vì để dễ cho mọi người học được động tác, Tảo Nhi đứng ở phía trước hướng dẫn, Thu Nương và Tống Hàm Thanh ở phía sau quan sát động tác của mọi người, thấy có ai làm không đúng cũng dễ chỉ ra.
Chờ luyện xong cả bộ, mỗi người đều đỏ mặt tía tai, cơ thể khoan khoái hơn rất nhiều.
"Tốt thật, không chỉ có thể rèn luyện mà khi thời tiết trở lạnh một tí, đánh xong bộ quyền này cơ thể cũng cảm thấy ấm áp hơn không ít!"
Thời gian cũng không còn sớm lắm, đã đến giờ chuẩn bị cơm trưa.
Mọi người nhanh chóng giải tán, thống nhất xong là sáng mai lại cùng rèn luyện.
Bọn nhỏ vẫn còn ở lại không đi.
Thu Nương nhỏ giọng nói với Tảo Nhi, vừa rồi nàng ấy phát hiện, người nhớ động tác nhanh nhất là Thúy Thúy, không chỉ nhớ nhanh, động tác cũng rất chuẩn.
Tảo Nhi nghe xong thì dứt khoát gọi Thúy Thúy tới, giáp mặt kiểm tra một phen, phát hiện quả nhiên là nàng ấy đã nhớ kỹ động tác.
"Giỏi lắm Thúy Thúy, muội thật thông minh, những động tác này mà muội có thể nhớ nhanh như vậy, nói không chừng chờ ngày sau khi có cơ hội luyện võ công, muội cũng sẽ là lợi hại nhất, là kiểu vừa nhìn là có thể thành võ trạng nguyên đấy!”
Thu Nương và Tống Hàm Thanh cũng khen mấy câu, nói nàng ấy nhớ vừa rõ vừa nhanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận