Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại

Chương 327



Nghĩ đến đây, nữ nhân lại uống thêm một ngụm nước rồi nuốt thứ đồ ăn trong miệng xuống, rất nhanh đã khôi phục được chút sức lực, trầm giọng nói: “... Đại nhân, có lẽ ta không sống được lâu nữa, xin ngài nhất định phải báo thù giúp cả nhà ta, g.i.ế.c c.h.ế.t tên Cam Tam này!”
Tảo Nhi cũng hiểu được đại khái lời tố cáo cầu khẩn của nàng ta, trong lòng cũng nắm được phần nào.
Nhìn xung quanh còn có mấy bá tánh gầy yếu như nàng ta, nàng ấy nghiêm túc gật đầu, cam kết nói:
“Mọi người yên tâm đi, đến lúc đó chúng ta sẽ sắp xếp tốt mọi chuyện, chắc chắn sẽ không để cho mọi người thất vọng. Đúng rồi, còn có bao nhiêu người giống như mọi người? Chờ tình hình trong thành ổn định lại, chúng ta sẽ vận chuyển một ít đồ ăn đến đây, để mọi người có đồ ăn rồi lại…”
Nàng ấy còn chưa nói xong, mấy người có khuôn mặt c.h.ế.t lặng đột nhiên sáng mắt lên, kích động hỏi: “Thật sao?”
“Thật sự sẽ vận chuyển đồ ăn đến cho chúng ta à?”
Tảo Nhi nói: “Thật.”
Nói xong lại phát cho mỗi người một miếng lương khô: “Các ngươi lót bụng bằng cái này trước đã rồi lại đi truyền lời. Ăn từ từ thôi, đừng để bị nghẹn. Chia nước trong ống trúc ra mà uống.”
Mấy người vừa nhận được lương khô thì đã cho vào miệng ăn như hổ đói, bởi vì ăn vội ăn vàng, bọn họ không giống với nữ nhân kia còn có thể cảm nhận được mùi vị như giấc mơ ngọt ngào đó, nuốt cả miếng vào trong bụng, lại uống thêm mấy ngụm nước, chỉ cảm thấy trong bụng không còn trống như vậy nữa.
Ăn xong, mấy người trở nên dễ nói chuyện hơn, nói với Tảo Nhi: “Ngài chờ ở đây nhé, chúng ta đi gọi người ngay đây!”
Nói xong thì bước nhanh rời đi.
Nữ nhân vừa mới nói chuyện với Tảo Nhi cũng đi cùng, giúp gọi người.
Tảo Nhi nhìn bóng lưng của bọn họ, nhớ đến tướng ăn nhìn thấy ban nãy, trong lúc hoảng hốt hình như lại nhìn thấy dáng vẻ của mình lúc ban đầu.
Mùi vị của cơn đói quá khó chịu, phải cho bọn họ nhanh chóng ăn cơm mới tốt.
Nàng ấy quay người, bước nhanh vào trong nhóm người gọi mấy người, lại mượn mấy người bên phía Thạch thúc, nhờ bọn họ hỗ trợ làm một chiếc xe, sau đó cùng vào thôn lấy đồ ăn đến.
Một đám người lại bắt đầu bận rộn lần nữa.
Bên kia, nhóm người Đại Ngưu đã giải quyết xong đám binh tôm tướng tép còn sót lại.
Tay bắt lấy đám tù binh, Đại Ngưu nhíu mày buồn bực nói: “Quái, rõ ràng đã quét hết cản trở rồi, nhưng vẫn luôn cảm thấy còn sót thứ gì đó…”
Hắn ta đang suy nghĩ thì nghe thấy tiếng động truyền từ đằng xa đến, ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy Tây Nương đang dùng sức kéo một nam nhân đang hôn mê đi đến!
Đại Ngưu nhanh chóng lên đón, đón lấy người trong tay Tây Nương: “Tây di, con đến giúp dì! Đúng rồi, đây là?”
Tây Nương thở dốc, lau mồ hôi trên trán cười nói: “Đây là huyện lệnh. May là ta ở trong thành, nếu không đã để hắn ta chạy mất rồi!”
“Nhưng mà trong cái rủi lại có cái may, nếu không phải tại hắn ta, ta cũng sẽ không phát hiện được trong thành này còn có một cái địa đạo khác nữa. Dưới thành này đúng là ổ chuột mà, tốt nhất là về sau chúng ta nên kiểm tra cho thật kĩ xem còn có nơi nào có địa đạo nữa không…”
Trước đây không lâu, Tây Nương chờ trong căn miếu đổ nát một lúc, đột nhiên nhớ đến một chỗ.
Bà ấy nhân lúc trời vẫn còn chưa sáng hẳn lần mò đến nằm vùng ở gần phủ huyện lệnh, không bao lâu thì thấy có người chạy vào trong, chắc là đi báo tin cho huyện lệnh.
Bởi vì chẳng qua bao lâu, huyện lệnh đó liền vội vội vàng vàng mang theo hành lý với hai người mặc quần áo hộ vệ đi ra ngoài, đi về hướng ngược lại với cửa thành.
Tây Nương cảm thấy có điểm lạ, lặng lẽ đi theo sau ba người.
Đi đến một chỗ vắng vẻ, có một tấm bia đá to lớn cũ nát dựng thẳng ở đó, đằng sau tấm bia có một tảng đá hình vuông cực lớn, chắc là hơi nặng.
Huyện lệnh để hai tên hộ vệ qua đó nhấc bia đá.
Tây Nương thấy thế, nhanh chóng rút con đao nhỏ bên eo chạy đến đó, dùng chuôi đao đánh ngã huyện lệnh, sau đó nhân lúc hai tên hộ vệ đang nhấc bia đá không ra tay được, c.h.é.m cho mỗi tên một đao khiến hai tên đó mất đi năng lực hành động, sau đó đánh ngất.
Theo tảng đá đã được đẩy ra một nửa, Tây Nương nhìn thấy bên dưới là một cái địa đạo trống, ngạc nhiên, ngay lập tức đoán được tên huyện lệnh này định chui địa đạo để bỏ trốn.
Không dám chậm trễ thời gian, bà ấy nhanh chóng kéo người rời đi, sau đó lại gặp được Đại Ngưu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận