Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại

Chương 107



Nếu bàn về xa gần thân sơ, đáng lẽ ra nàng ấy phải là người thân thiết nhất với Phương Tiên Nhi mới đúng. Tại sao hết lần này tới lần khác, vị tú tài từ bên ngoài vào này lại có thể nghe hiểu ý của ngài ấy chứ?
Bọn họ và thư sinh rõ ràng đều là nhục thân phàm thai, dựa vào cái gì mà hắn có thể lấy được sự sủng ái của Phương Tiên Nhi?
Đúng rồi. Nếu nói đến điểm khác biệt duy nhất thì đó chính là hắn là một tú tài, hắn biết rất nhiều chữ.
Có lẽ, chỉ biết chữ thôi cũng vô dụng, tựa như Triệu lang trung trước kia cũng biết được một ít chữ nhưng vẫn nghe không hiểu Phương Tiên Nhi nói gì.
Chắc hẳn phải giống như tú tài, đầy bụng học vấn, đọc qua rất nhiều sách mới có đủ tư cách.
Trước kia thường nghe người trong thôn nói, người có thể đọc sách đều là người có bản lĩnh. Chẳng lẽ nói, có thể nghe hiểu lời của Phương Tiên Nhi cũng là một loại bản lĩnh của Tống tú tài sao?
Cũng đúng, những người thô kệch như bọn họ ở trong thôn làm ruộng thì còn được, đi ra ngoài thì chẳng làm được gì.
Hoàng đế ở xa thật xa kia cho tới bây giờ chỉ nhận mấy thư sinh đi làm quan, còn mấy nha dịch huyện lệnh ở gần đây thì cũng chẳng thèm nói chuyện với những người chân lấm tay bùn như bọn họ.
Huống chi là Phương Tiên Nhi!
Cho dù là thần tiên hay là tinh quái thì đương nhiên phải rất có tài hoa, thậm chí là không gì không biết, không chỗ nào không hiểu. Những lời kia cho dù thật sự là nói cho bọn họ nghe thì không chừng bọn họ cũng nghe không hiểu!
Bởi vì người đọc sách và người không đọc sách, nói chuyện với nhau quả thật rất khó khăn.
Nghe Phát Tông thúc nói lúc chạm mặt Tống thư sinh kia, nói chuyện với hắn, rất khó để hiểu được những lời tao nhã kia, đây đều là chuyện mà hắn đã trải qua thực tế.
Càng nghĩ càng cảm thấy có lý, năng lượng trong lòng Tảo Nhi bỗng bốc lên hừng hực.
Nàng ấy cũng không trách Phương Tiên Nhi không nói chuyện với bọn họ, chỉ là vào lúc này nàng ấy vô cùng oán hận sự thiếu hiểu biết của mình.
Nàng ấy thật đúng là vô dụng, đáng lẽ phải sớm nghĩ đến chuyện Phương Tiên Nhi thân là thần tiên, chắc chắn không thể chỉ nói một câu kia, rõ ràng đây chính là vấn đề của bọn họ!
Vừa nãy ở trong sơn động nghe thư sinh nói đến việc này, nàng ấy còn không có cảm giác gì cả.
Nhưng bây giờ nhìn thư sinh kia đứng trước mặt Phương Tiên Nhi, lắng nghe mỗi một câu chỉ thị của nàng ấy, cảm giác không cam lòng này trong nháy mắt đã lên đến đỉnh điểm!
Tảo Nhi âm thầm siết chặt nắm tay, trong lòng hạ quyết tâm.
Ngày sau, không riêng gì mấy hài tử học chữ mà bản thân nàng cũng nhất định phải theo tú tài công học tập mới được, học theo những cuốn sách kia.
Hơn nữa cũng không phải chỉ là nhận biết vài chữ, như vậy còn lâu mới đủ. Nhất định nàng ấy phải móc toàn bộ mực nước trong bụng Tống thư sinh ra, ăn hết!
Từ nhỏ đến lớn luôn có người nghi ngờ Tôn Tảo Nhi nàng không có khả năng làm nghề mộc, chế giễu Tôn gia không có nam nhi, là tuyệt hộ, nếu không kén rể thì sẽ làm lãng phí một thân bản lĩnh của cha nàng ấy.
Nhưng sau đó, nàng ấy không kén rể, chỉ dựa vào chính mình, cuối cùng cũng trở thành thợ mộc lợi hại trong vòng mấy dặm, có danh tiếng trong thôn, không còn ai dám lên tiếng nói rằng nàng ấy không có bản lĩnh nữa!
Chuyện nàng ấy muốn làm, chưa bao giờ không thành.
Trước đây không có điều kiện để đọc sách viết chữ, trước mắt có Tống thư sinh ở đây, nàng ấy cũng không tin mình học không được!
Không chỉ có nàng ấy, còn có Đại Ngưu và những người khác cũng tuyệt đối không được bỏ lại phía sau, không thể để cho vị tú tài mặt trắng này chỉ bằng một chút học vấn mà đã thay thế địa vị của bọn họ ở trước mặt Phương Tiên Nhi.
Sẽ có một ngày, nàng ấy phải chính tai nghe được Phương Tiên Nhi nói chuyện với mình mới được!
Trong lòng Tảo Nhi dâng trào ngọn lửa ham học học, không biết rằng Tống Hàm Thanh ở bên cạnh cũng lâm vào trầm tư.
Vừa rồi vấn đề kia, Phương Tiên Nhi không thừa nhận, cũng không phủ nhận, chỉ để lại một câu nói lạ lùng.
Câu ‘Thiên Vong Cái Địa Hổ’ này, rốt cuộc là có ý gì?
Thế đạo hiện nay liên tiếp sinh loạn, trời vong, cái này tính ra còn dễ hiểu. Cái, tức là Phúc.
Hổ, từ xưa đến nay đều xưng vương trong núi. Vậy từ Địa Hổ này, chẳng lẽ là ẩn dụ cho Nhân Vương ở trần gian, cũng chính là quân chủ hoàng đế?
Cho nên câu nói kia của Phương Tiên Nhi, hẳn là lời tiên tri:
Thiên hạ sắp diệt vong, Nhân Đế diệt.
Đại yêu thuần lương hành thiện, xuất thế trong loạn lạc, chẳng lẽ là muốn cứu vạn dân trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng này sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận