Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại

Chương 195



Vi Thập Bát nhận ra mình làm người ta sợ rồi, giờ mới hắng giọng, tém lại chút, nhanh chóng đi vào chủ đề chính: “Cháu nói, con người có qua có lại, vậy ta cũng không khách sáo nhiều nữa, trong lòng mọi người tò mò nhất là gì, ta đều biết, lần này sẽ cho các cháu một lời khẳng định luôn nhé, để các cháu có thể yên tâm.”
“Số dầu quả đó, ta định bảo người trong thôn dự trữ nhiều chút, qua sang năm khởi động thương đội xuân thì mang tới miền Nam bán.”
“Còn về giá cả, tạm thời ta không dám hứa chắc, nhưng một hũ nhỏ bán ra với con số này, chắc có thể hứa được.”
Vi Thập Bát giơ tay, làm ra số năm.
“Năm, năm trăm văn tiền sao?” Đại Ngưu dè dặt hỏi.
Năm trăm văn tiền một hũ nhỏ đã là con số rất lớn với họ rồi.
Vi Thập Bát mỉm cười lắc đầu, cũng không để họ đoán nhiều, nói thẳng: “Là năm lượng bạc.”
“Năm lượng bạc!” Nhóm Tảo Nhi cố kìm lại tiếng kêu ngạc nhiên, không muốn vô lễ, nhưng vẫn không kìm được mà thốt ra thành lời.
Vi Thập Bát gật đầu: “Không sai.”
Xưa nay ông ấy luôn là người ăn nói thận trọng.
Chỉ là sau khi nói ra, Vi Thập Bát chợt nghĩ ra gì đó bèn ngơ ra một hồi, lộ ra đôi chút sầu lo: “Ôi, chỉ là, nếu đi theo thương đội thì chắc chắn còn phải chia một chút lợi ích cho họ.”
Nếu vậy thì có lẽ phải tính số tiền này trong vốn rồi.
Tảo Nhi nhận ra hình như ông ấy còn có lời khó nói giữ sâu trong lòng, bèn không kìm được hỏi: “Vi thúc, thúc có thoải mái khi ở trong thương đội không?”
Vi Thập Bát nghe vậy thì sững sờ, khá ngạc nhiên với sự nhạy bén của nàng ấy.
Giờ hai bên là bạn làm ăn, chuyện này cũng không cần phải giấu, ông ấy bèn nói thật: “Cũng đúng, không ai hiểu con bằng cha, tiểu tử Bình An đó, lúc ở cùng người mà nó tín nhiệm, miệng còn to hơn cái muôi vớt nữa. Ta đoán các cháu cũng biết từ miệng nó nhỉ, ta không phải người đứng đầu thương đội, nhưng có lẽ các cháu vẫn không biết chi tiết.”
“Người đứng đầu hiện tại được người ta gọi là Cảnh lão, tuổi cỡ cha ta, có rất nhiều mánh khóe và kinh nghiệm, người cũng hiền lành, danh tiếng luôn rất tốt.”
“Cảnh lão không có con nối dõi, ta và một người nữa đều là học trò ông ấy nhận về. Mang danh là học trò nhưng thật ra là làm con trai, là kiểu phải dưỡng già lo mai táng cho sư phụ ấy. Ta làm em còn người kia làm anh, nên mới được đề bạt làm đội phó.”
“Dạo này, sư phụ có ý về hưu, vị trí người đứng đầu thương đội, e là phải để ta và sư huynh tranh giành rồi.”
Vi Thập Bát thở dài.
Nói ra thì, quả thật mối quan hệ của ông ấy và vị sư huynh kia không tính là tốt.
Ông ấy tự nhận không phải thứ tiểu nhân gì, nhưng vị sư huynh kia lại là một người nói một đằng làm một nẻo. Nếu bản thân ông ấy có thể kế nhiệm thương đội, nhất định sẽ không làm gì sư huynh, nhưng lỡ sư huynh nhậm chức đó, thì cũng không biết chắc ông ta sẽ làm ra chuyện gì.
Trong tình huống chưa gì chắc chắn, có được tinh dầu Nguyên Bảo này, tuy có thể đảm bảo ông ấy chiếm được một sức nặng nhất định trong thương đội, sẽ không bị ai đuổi ra khỏi đội một cách dễ dàng. Nhưng cuối cùng, nếu không phải ông ấy kế nhiệm vị trí đứng đầu, sư huynh không đuổi ông ấy đi được, chắc chắn sẽ vắt hết chất xám để thuyết phục những người khác, cướp lợi từ tay ông ấy.
Mà nếu ông ấy vừa muốn hiếu thuận sư phụ vừa muốn nuôi sống người nhà, chắc chắn sẽ không khỏi thương đội một mình làm riêng, thế nên chuyện ngày càng rắc rối.
Chỉ có nước ông ấy lên làm người đứng đầu thì mới có cách giải quyết được mọi khó khăn.
Mọi người nghe xong cũng thấy rầu theo, tình hình này quả thật hơi khó nhằn.
Kết quả tốt nhất, chắc chắn là Vi Thập Bát lên làm người đứng đầu rồi, như vậy thì ai cũng có lợi. Mà kết quả xấu nhất, e là tốn công lại còn kiếm tiền ít.
Đương nhiên dù có ra sao thì chắc chắn cũng tốt hơn tình hình hiện tại thôi. Chỉ là tự dưng phải mất nhiều tiền, số tiền vốn có thể ở trong tay mọi người lại phải chia bớt hơn phân nửa, có là ai thì cũng sẽ thấy không vui.
Tảo Nhi hỏi: “Nếu sư huynh của Vi thúc đã tiểu nhân như vậy, Cảnh lão không biết chuyện này sao?”
Vi Thập Bát bất lực lắc đầu: “Không tiện nói, ta cũng không thấu được tâm tư sư phụ, ông ấy chưa từng biểu hiện ra sự thiên vị rõ ràng. Mà sư huynh của ta, tuy có vài hành vi làm người ta khinh thường, nhưng nghề này có câu thương nhân ai cũng xấu xa mà, con người ông ta, rất thông minh trong chuyện làm ăn... Chí ít thì về mặt này, quả thật ta không bằng ông ta.”
Này nói cũng phải, thương nhân luôn chạy theo cái gì có ích cho mình, mà thương đội lại phải duy trì kế sinh nhai cho rất nhiều người, chắc chắn Cảnh lão sẽ cân nhắc toàn diện hơn.
“Ôi, nếu sư phụ có thể nghỉ hưu muộn chút, tình hình sẽ không sốt sắng như vậy. Cũng vì mẹ ông ấy không thể không có ai bên cạnh, lão thái thái tuổi tác đã cao, lại có bệnh trí não, sự lựa chọn của sư phụ không sai, ông ấy cũng chỉ muốn bên cạnh hiếu thuận thôi...” Vi Thập Bát tự nói tự thở dài.
Nhóm Tảo Nhi nghe vậy thì vẻ mặt chấn động, chợt nhìn nhau, đồng thanh hỏi: “Vi thúc, lão thái thái nhà ông ấy có bệnh trí não gì?”
Thấy họ ăn ý như vậy, Vi Thập Bát hơi khó hiểu: “Hình như là mất trí nhớ nhẹ, càng ngày càng không nhớ nổi người ta. Có khi ngay cả sư phụ ta là con trai ruột của mình mà bà lão cũng không nhận ra. Sư phụ đã tìm không ít thần y rồi, nhưng căn bệnh này, thần y tới cũng khó chữa!”
“Không cần thần y đâu, Vi thúc!” Tảo Nhi vỗ đùi nói: “Chuyện này thật trùng hợp, trước kia bọn ta cũng quên nói, tinh dầu Nguyên Bão chúng ta chiết xuất, thật ra còn có công dụng thần kỳ, đó là chăm sóc não bộ, làm thuyên giảm bệnh về não!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận