Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại

Chương 277



"Vậy thì tốt, trước hết hãy quay về thôn Nguyên Bảo từ hướng khác, báo tin cho người trong thôn. Chúng ta cũng phải cẩn thận, xóa hết dấu vết trên đường, gia cố lại những bẫy rập, còn vũ khí thì để ngay bên cạnh khi ngủ."
"Được, cứ làm như vậy."
Họ lặng lẽ quay về thôn Nguyên Bảo, tìm đến Vi gia báo cáo tình hình. Sau khi biết được người đó có khả năng chính là tên vô lại mà họ đã gặp trước đây, từng gây gổ với dân làng bèn dặn dò Vi gia phải cẩn trọng hơn.
Sau đó họ quan sát thêm một lượt, khi chắc chắn không còn ai khả nghi, mới trở lại nơi trú ngụ trong núi.
Còn bên kia, Từ Đại Bảo vẫn chưa biết mình đã bị lộ.
Hắn ta bỗng nảy ra một ý tưởng hay liền tức tốc quay về huyện, gọi thêm hai thằng bạn cũng lêu lổng như mình, giấu một con d.a.o phay rồi tiến đến một căn nhà đổ nát ở ngoại ô, bắt cóc một cậu bé gầy gò nom giống như ăn mày.
"Tiểu Kỳ, ta nghe người ta nói ngươi có tài bơi trong đống cỏ, cũng có thể lăn lộn trong rừng núi. Vậy ta hỏi ngươi, ngươi có thể dẫn người vào núi sâu an toàn được không?”
"Phải rồi, ngươi suy nghĩ kỹ rồi hãy trả lời, nếu không đệ đệ của ngươi sẽ ra sao, ta không thể nói trước được đâu."
Tiểu Kỳ mặt mày đen nhẻm nhưng có thể thấy rõ ngũ quan sắc bén.
Hiện đang bị khống chế, cậu chỉ cắn môi, trên mặt không lộ vẻ hoảng sợ, giọng nói còn rất non nớt: "Có thể vào, ta có làm vài loại thảo dược xua đuổi thú và giải độc, mang theo có thể đi một chuyến lên núi."
Từ Đại Bảo cười lớn: "Vậy thì còn gì tốt hơn. Mời ngươi đi một chuyến cùng chúng ta, tối nay sẽ xuất phát."
Tiểu Kỳ kinh ngạc hỏi: "Ngươi nói là vào núi ban đêm sao?"
Từ Đại Bảo đáp: “Sao vậy, không làm được sao?”
Tiểu Kỳ lắc đầu lia lịa: “Xem ra các ngươi không muốn giữ mạng nữa rồi! Ta không đi đâu, dù sao cũng chết, ta thà c.h.ế.t ở nhà còn hơn.”
Thấy vẻ mặt của cậu không giống như đang giả vờ, Từ Đại Bảo đành phải tạm thời từ bỏ ý định, chuyển lời: “Vậy thì sáng sớm mai hãy xuất phát.”
Hắn ta còn phải tìm hiểu nhóm người kia đang ẩn nấp ở góc nào trong núi, chắc chắn sẽ mất một thời gian để dò xét.
Địa hình trong núi phức tạp, hắn ta nhất định sẽ tìm ra cơ hội để hỏi thăm thông tin từ nhóm người đó.
Trên núi.
Tảo Nhi và những người khác đã gia cố bẫy xong và chuẩn bị thêm một số thứ, họ tạm thời gác chuyện kẻ theo dõi sang một bên, vẫn sống như bình thường.
Dù sao thì trên đời này không ai có thể đề phòng kẻ trộm mãi được.
Ban ngày, họ nuôi gà và ngỗng, huấn luyện chim đưa thư, tất bật với công việc đồng áng.
Phương Tiên Nhi đã dạy họ nhiều cách nuôi gia cầm, bây giờ họ đang nỗ lực thực hành.
Nói về công việc đồng áng.
Đầu tiên họ phải trồng củ mài.
Họ cắt những củ mài đã được bảo quản thành từng khúc, bôi vôi bột lên vết cắt để khử trùng rồi chọn những khúc đã nảy mầm ở đầu để trồng.
Trước đây họ trồng lúa mì, sau đó là cây đậu, không cần phải dựng giàn. Nhưng củ mài thì khác, thân và lá của nó là dây leo dài, những cây mọc hoang ngoài đồng thì không tính, nếu họ tự trồng mà muốn cây phát triển tốt thì phải dựng giàn gỗ ở bên cạnh để nó leo lên.
Công việc này khá tốn công sức, cả nhóm mất khá nhiều thời gian mới làm xong.
May mà số lượng củ mài không nhiều, nếu không thì họ còn mất nhiều thời gian hơn nữa.
Sau khi làm xong củ mài thì đến lượt đậu, đây cũng là một công việc mới mẻ và cần sự tỉ mỉ.
Lần này, mọi người sẽ thử nghiệm lai tạo giống đậu. Nhưng trước khi lai, họ phải trồng đậu dại và đậu tương riêng, đợi đến khi ra hoa mới thụ phấn nhân tạo.
Chọn giống đậu, gieo hạt, ươm mầm và bón phân như bình thường.
Công việc đồng áng thật sự rất vất vả, cả người lớn lẫn trẻ con đều cùng làm việc. Hàng ngày cặm cụi trồng trọt, còn phải tranh thủ thời gian để học tập, luyện võ, đến tối thì mệt lả người, vừa nằm xuống giường là ngủ ngay.
Tuy nhiên dù bận rộn đến đâu, họ vẫn luôn cảnh giác, vũ khí luôn để sẵn bên cạnh.
Ngày hôm đó, mọi người vừa tỉnh dậy không lâu, bước ra ngoài cửa hang.
Đại Ngưu đi kiểm tra các bẫy xung quanh như thường lệ, bỗng nghe thấy tiếng kêu cứu yếu ớt.
Hắn ta cảnh giác nắm chặt dụng cụ, lần theo tiếng kêu để đến gần xem xét.
Hắn ta thấy có mấy người đang nằm chồng lên nhau trong một cái hố sâu.
Mấy người này thật xui xẻo, rơi vào cái bẫy lớn nhất và sâu nhất.
Những gai gỗ nhọn được rải dưới đáy hố, trên đầu gai còn được bôi thuốc, nếu ai rơi xuống sẽ bị đ.â.m bị thương và mất khả năng cử động.
Ban đầu, những cái gai được rải khá thưa, cùng lắm thì chỉ bị thương thôi. Nhưng không ngờ mấy người này lại rơi xuống liên tiếp, xếp chồng lên nhau, chất thành một đống.
Khi người bị đè ở dưới cùng được kéo lên, do rơi xuống vị trí không tốt nên bị gai gỗ đ.â.m xuyên qua, dù Phương Tiên Nhi ra tay cũng khó cứu được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận