Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại

Chương 470



“Vậy thì sau này phải trông cậy vào các ngươi rồi!” Thiết Trụ cười nói.
Khi diện tích đất bị đóng băng ngày càng rộng thì mọi người cũng bước vào giai đoạn ngừng làm việc.
Nhà kho bằng đá mới xây đã có thể đưa vào sử dụng chính thức.
Bên trong nhà kho bằng đá được chia thành hai phòng. Một phòng để đặt tủ ma thuật và dùng làm kho hàng luôn. Còn phòng kia là gian chính của cửa hàng phúc lợi.
Dạo gần đây, Thiết Trụ cũng dẫn người dựng nhiều kệ hàng đặt trong phòng. Giờ đây mọi cơ sở vật chất trong nhà đã được sắp xếp đầy đủ.
Sau khi chuẩn bị xong, Thiết Trụ chọn một ngày lành bước vào trong nhà. Theo lời dặn dò của Phương Tiên Nhi, hắn ta đi theo quỹ đạo hình tam giác trong phòng.
“Đã nhận được thư lâu như vậy rồi, không biết Phương Tiên Nhi có còn để ý đến hành động nhỏ của mình không?” Thiết Trụ có chút lo lắng.
Nhưng Phương Tiên Nhi vẫn là Phương Tiên Nhi, chẳng bao lâu đã có phản hồi!
Ngay sau đó, một luồng sáng mạnh loé lên trong phòng.
Thiết Trụ nhắm mắt rồi mở ra. Sau khi định thần lại, hắn ta nhìn thấy ở góc tường có một chiếc tủ ma thuật quen thuộc xuất hiện.
Lúc này, bên trong tủ vẫn còn trống, không có gì cả. Chỉ có một điểm nào đó trên thân tủ đang nhấp nháy ánh sáng xanh lục.
Thiết Trụ tiến lên xem, chỗ phát sáng có một dấu hoa văn giống như vân tay. Chắc là nơi được nhắc đến trong thư, dùng để gửi yêu cầu sử dụng bằng dấu vân tay.
Thiết Trụ nhanh chóng tiến lại gần chạm vào. Hắn ta nghe thấy từ bên trong phát ra một giọng nói:
“Chế độ xác thực thực tế đã được kích hoạt. Hoàn thành xác thực sẽ có thể sử dụng các chức năng.”
Thiết Trụ biết rằng lúc này Phương Tiên Nhi có thể kiểm tra tình trạng của hắn ta từ nơi khác liền nhanh chóng báo cáo tình hình của mình, sợ chế độ xác thực biến mất.
Sau khi báo cáo xong tình hình gần đây, hắn ta cũng nói luôn về các loại hàng hoá cần thiết trong ngày hôm nay.
Khi mọi thứ đã được báo cáo, hắn ta nghe thấy một giọng nói: “Xác thực thành công.”
Thiết Trụ yên tâm phần nào.
Xem ra Phương Tiên Nhi bên kia đã nhận được tin nhắn hắn ta gửi đi. Chỉ tiếc là hình như tủ ma thuật chỉ cho phép hắn ta gửi thông tin một chiều đến Phương Tiên Nhi mà không nhận được chỉ thị từ phía đối diện...
Đang suy nghĩ thì trên pháp tủ bỗng sáng lên một màn hình nhỏ.
Trong thư trước đã đề cập đến màn hình này, nói rằng nó được dùng để quét thẻ lấy đồ nên lúc này Thiết Trụ thấy cũng không quá ngạc nhiên.
Hắn ta nhìn kỹ, bỗng phát hiện trên giao diện màn hình hiển thị một câu:
[Mật khẩu quản trị viên đã được thay đổi thành: chuyantoantieptuccogang]
Thiết Trụ không hiểu "mật khẩu quản trị viên" nghĩa là gì, nhưng phần viết liền phía sau thì hắn ta nhận ra.
“Chú ý an toàn, tiếp tục cố gắng.” Thiết Trụ cười.
Xem ra Phương Tiên Nhi cũng có thể gửi tin nhắn qua lại ngay lập tức. Thật tốt quá!
Lúc này, Thiết Trụ cảm thấy giống như mình là nòng nọc bé con đã tìm thấy mẹ, trong lòng hoàn toàn yên tâm.
Kết thúc việc truyền tin, hắn ta nhanh chóng gọi đồng đội vào nhà để cùng nhập hàng cho cửa hàng phúc lợi.
Vừa rồi hắn ta đã gửi yêu cầu đến Phương Tiên Nhi, định đổi một ít mì ăn liền, cháo ăn liền, viên nước lẩu và các món ăn nhanh kinh điển khác.
Ngoài ra còn có băng vệ sinh, cũng phải đưa vào cửa hàng phúc lợi ngay lập tức.
Sau khi làm việc ở Hưng Hòa một thời gian, dĩ nhiên Thiết Trụ hiểu rõ tầm quan trọng của băng vệ sinh.
Dù rằng Phùng Bình và mọi người chưa hoàn toàn quy phục dưới quyền Phương Tiên Nhi. Nhưng việc cung cấp băng vệ sinh miễn phí cho nữ nhân ở đây cũng không thành vấn đề.
Chuyện này sẽ giao cho Mộc Kỳ Nhĩ để cô bé trao đổi với mọi người.
Cuối cùng là túi sưởi cỡ nhỏ.
Thứ này trong mùa đông lạnh giá chắc chắn sẽ mang lại nhiều ấm áp của mọi người của dân tộc Hồi Hột.
Hôm nay chọn trước những mặt hàng này để dự trữ. Ngày mai có thể đổi thêm một đợt khác để bổ sung hàng hoá.
Khi mọi thứ đã đầy đủ, sau này thiếu món gì thì bổ sung món đó là được.
Sau một buổi bận rộn sắp xếp thì cuối cùng cửa hàng phúc lợi cũng có thể khai trương.
Vừa hay dạo này mọi người không có nhiều việc làm, khá rảnh rỗi.
Biết được tin này, mọi người lập tức kéo nhau đến, muốn xem bên trong có những thứ gì tốt mà khiến Thiết Trụ và mọi người phải mất công chuẩn bị như vậy.
Vì trước đây đã có xe ngựa vận chuyển hàng đến giao, nên không ai nghi ngờ về nguồn gốc của những thứ bên trong.
Để ủng hộ, mọi người còn mang theo tiền và vật phẩm để đổi.
Khi nhận được sự cho phép, mọi người chia nhau từng nhóm bước vào cái nơi mà Thiết Trụ gọi là “Cửa hàng phúc lợi”.
Bạn cần đăng nhập để bình luận