Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại

Chương 332



Bên phía huyện thành.
Theo kế hoạch của Tảo Nhi và mọi người thì họ sẽ cung cấp bữa ăn miễn phí trong vài ngày nữa, mỗi ngày hai bữa. Điều này không chỉ để tỏ lòng tốt mà còn để giúp dân chúng phục hồi sức khỏe.
Các nàng ấy đều đã từng trải qua cảnh đói khổ nên biết rằng cảm giác yếu ớt đó không thể chỉ bù đắp bằng một bữa ăn.
Ít nhất phải ăn no rồi ngủ thật ngon vài giấc thì mới có thể hồi phục phần nào. Nếu không, một đám người yếu ớt cũng không thể làm được việc gì.
Còn trong vài ngày này, không phải họ không có việc để làm. Đúng lúc có thể xử lý đám nha dịch và mấy phú hộ trong thành.
Họ dự định bắt đầu khai đao từ đám nha dịch.
Dân chúng lại bị Thạch thúc và những người khác triệu tập một lần nữa. Bọn họ đứng vòng quanh đám lính đang nằm trên mặt đất, vẻ mặt đầy lo lắng, không biết bị gọi đến đây để làm gì, tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Tảo Nhi đứng ngay vị trí trung tâm của đám đông.
Nàng ấy đứng trên phiến đá lớn do Đại Ngưu mang đến. Trên tay còn cầm một ống hình trụ để khuếch đại âm thanh:
“Các vị, ta biết các vị đã chịu khổ rồi, Sống trong cảnh gian khổ ở huyện thành, đói đến không còn chút sức lực nào. Vì vậy các vị không cần đứng nữa, hãy ngồi xuống tại chỗ mà nghỉ ngơi. Vừa nghỉ vừa nghe ta nói chuyện.”
Dân chúng khi nghe vậy liền ngạc nhiên, không ngờ nàng ấy lại nhắc đến điều này trước, hơn nữa giọng điệu nghe không giống lời khách sáo nói bừa.
Bỗng nhiên trong lòng mọi người thấy hơi ấm áp.
Bữa ăn no nê miễn phí trước đó đã là một bất ngờ, mọi người cứ tưởng như vậy là xong rồi, thậm chí còn nghĩ rằng tình cảnh đã khá tốt.
Bọn họ đã đói rất lâu, khó khăn lắm mới được ăn một bữa cơm. Cho dù sau đó có phải làm việc nặng nhọc gì thì chỉ cần được ăn thêm một bữa cơm no là có thể chịu đựng được.
Không ngờ, những việc những người này làm lại hoàn toàn khác với suy nghĩ của họ.
Ít nhất họ chưa từng nghĩ đến việc sẽ nhận được sự thông cảm từ những người cầm vũ khí này.
Dân chúng lần lượt ngồi xuống, tinh thần cũng thư thái hơn nhiều.
Không thể phủ nhận rằng, ngồi xuống thật sự thoải mái hơn đứng. Hơn nữa còn có một lợi ích là những người đứng phía sau sẽ không bị chắn tầm nhìn.
Tảo Nhi lặng lẽ đợi cho đến khi bên dưới yên lặng, mới tiếp tục nói:
“Chúng ta là đội ngũ trực thuộc Phương Quân. Phương Quân vô tình biết được tình cảnh thê thảm của huyện thành. Trong lòng cũng không nỡ, nên đã phái chúng ta đến đây.”
Dân chúng nghe vậy, đều âm thầm nhẩm đi nhẩm lại hai chữ “Phương Quân” vài lần, ghi nhớ trong lòng.
Vốn dĩ họ là những người rất dễ ghi nhớ ân tình.
Tảo Nhi lại tiếp tục nói: “Huyện thành này là nơi ở của các vị, là nơi thuộc về các vị. Là gốc rễ và cũng là nhà của tất cả các vị.”
“Không ai không yêu quý nhà của mình. Ta nghĩ rằng thành trì này cũng yêu quý các vị như vậy, nó không sai. Nhưng tất cả đều sống khổ như thế này, chắc chắn là có chỗ nào đó sai. Vậy thì, ai mới là kẻ sai đây?”
Lời nói của Tảo Nhi rất có sức thuyết phục.
Dân chúng bên dưới đã được ăn no, lại đang ngồi nghỉ ngơi. Đầu óc dần trở nên linh hoạt hơn, nhanh chóng bị dẫn dắt nghĩ ra điều gì đó, rồi ồn ào kêu lên:
“Lỗi ở Cam Tam!”
“Là lỗi của Lý mặt rỗ!”
“Theo ta thấy, tất cả là do huyện lệnh và bọn tay sai trong huyện nha! Những kẻ mà các vị nói đến đều nằm trong đó!”
...
Tảo Nhi giơ tay lên, bên dưới lại trở nên yên lặng.
Nàng ấy nói: “Các vị nói đúng. Chính là những người này đã sai. Làm huyện lệnh, đáng lẽ phải dẫn dắt các vị sống một cuộc sống tốt đẹp hơn. Làm nha dịch và lính tráng, đáng lẽ phải đảm bảo cuộc sống của các vị tốt hơn. Để mỗi người sống trong thành đều cảm thấy an tâm!”
“Nhưng cuối cùng, nỗi đau khổ của các vị đều do bọn chúng mang lại. Trong suốt thời gian dài như vậy, những việc mà chúng làm chẳng khác nào lũ cướp!”
“Vốn dĩ huyện thành là nhà chung của chúng ta. Nhưng đã bị bọn chúng biến thành sân nhà riêng của mình... Tất cả những người dân chăm chỉ kiếm sống bằng đôi tay của mình đều như bị ép phải làm nô lệ cho chúng…”
“May mắn thay, hiện tại chúng ta đã bắt được những kẻ đầu sỏ này. Để các vị yên tâm, mỗi người trong số chúng đều sẽ phải nhận lấy quả báo xứng đáng. Loại bỏ những thứ ung nhọt này, huyện thành sẽ lại trở về là ngôi nhà của chúng ta!”
Nói xong, Tảo Nhi ra hiệu cho Đại Ngưu kéo tên nha dịch tên Cam Tam ra khỏi đám người. Ném hắn ta ra khoảng đất trống phía trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận