Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại

Chương 382



Nhiệm vụ của những tình nguyện viên là hỗ trợ cứu trợ, giúp đỡ những việc trong khả năng.
Vì đi ra ngoài sẽ chịu nhiều khổ cực, hơn nữa giờ lại gần đến dịp cuối năm nên đãi ngộ dành cho tình nguyện viên rất tốt.
“Sau khi hoạt động cứu trợ kết thúc, những người đi tình nguyện sẽ được thưởng viên nước lẩu và các món ăn đặc biệt, cũng như những vật dụng thiết yếu như túi sưởi.”
Nghe thấy thế, sự nhiệt tình của dân chúng bùng nổ. Số người đăng ký tham gia tăng vọt.
Viên nước lẩu! Túi sưởi!
Có được những món đồ tốt thế này, ra ngoài chịu chút khổ trong dịp Tết thì có là gì!
Mọi người vừa thoát khỏi cuộc sống khó khăn chưa lâu, mục đích chính của mọi người khi đăng ký l.à.m t.ì.n.h nguyện viên không phải vì nghĩ đến việc cứu người, mà là để cải thiện cuộc sống.
Nhưng điều này cũng không quan trọng đối với nhóm Tảo Nhi lắm.
Họ biết rằng chắc chắn những tình nguyện viên sẽ tận tâm cứu người, như vậy là đủ rồi. Phần còn lại sẽ cần họ nỗ lực.
Chỉ cần để cuộc sống của dân chúng tốt lên, kiến thức cũng dần dần tăng lên, tự nhiên sẽ tạo ra mảnh đất nuôi dưỡng lòng tốt, thế giới sẽ ngày càng ấm áp hơn.
Tuy nhiên, điều ngoài dự đoán là dù điều kiện có khó khăn nhưng lòng tốt của dân chúng trong huyện vẫn nhiều hơn so với mọi người tưởng tượng.
Sau khi kết thúc việc tuyển chọn tình nguyện viên, người dân lại nghe nói đi cứu trợ cần đến áo bông dày. Một số người dân không được chọn lại chủ động đề nghị cho đội cứu trợ mượn áo bông mới làm của mình để mặc.
Cũng nhờ kế hoạch làm ấm trước đó mà mỗi nhà đều có thêm áo bông dày mới.
Đội ngũ của Phương Quân luôn hào phóng như thế.
Những người dân chất phác không có quá nhiều suy nghĩ phức tạp, họ chỉ muốn noi theo chút đỉnh, cũng để đáp lại chút ân tình.
Người ta vẫn nói, sự đoàn kết trong gian khó là điều cảm động nhất.
Hành động của dân chúng cũng khiến Tảo Nhi và mọi người càng thêm tin tưởng rằng chắc chắn ước nguyện của Phương Tiên Nhi sẽ có ngày thành hiện thực và bọn họ vẫn đang đi đúng đường.
Trong huyện thành, mọi người sôi nổi hành động.
Lều vải mà Phương Tiên Nhi đề cập đến phải được mang theo.
Còn thuốc mà nàng từng nói cũng đã được Thu Nương và mọi người sắp xếp xong. Các phương thuốc cần chuẩn bị đều được phối đủ, từng thứ từng thứ được đóng gói rồi chất lên xe.
Lần này, Tảo Nhi vẫn phải ở lại huyện thành để chỉ huy. Thu Nương sẽ dẫn đội cứu trợ, Chung Nguyệt Hằng và những người khác sẽ hỗ trợ.
Sau khi xếp xong thuốc và than, họ còn phải mang theo rất nhiều lương thực.
Gánh nặng của đội vận chuyển lương thực tăng lên. Không còn cách nào khác, họ đành phải nhờ Tảo Nhi điều thêm vài chiếc xe ngựa để dùng, làm việc ngày đêm để vận chuyển lương thực ra khỏi núi.
Không thể kỳ vọng gì ở hương vị của lương thực cứu trợ. Tất cả đều là bánh quy nén.
Dễ mang theo và no bụng.
Cuối cùng, tất cả số vật tư cứu trợ được chất thành đống, số lượng cũng khá khả quan.
Phần lớn xe ngựa, xe bò, thậm chí xe lừa trong thành đều được điều vào đội cứu trợ, chất đầy đồ.
Chắc những thứ này sẽ đủ dùng một thời gian. Đợi sau khi dọn sạch tuyết trên đường thì có thể tiếp tục bổ sung thêm vật tư.
Dưới sự hộ tống của quân đội huyện, đoàn xe rầm rộ xuất phát, tiến về hướng huyện Miên Sùng bị thiên tai.
Có lẽ đã lâu không ai đi qua con đường từ Miên Sùng đến huyện Hưng Hòa. Trước mắt mọi người toàn là một màu trắng xóa.
Ban đầu, tuyết không dày lắm, nhóm quân huyện mang theo bao đỏ tiến lên phía trước để rải chất làm tan tuyết.
Họ mặc áo bông bên ngoài giáp mỏng, chân cũng được bảo vệ, có thể chịu được lạnh, thể lực cũng tốt, rất thích hợp để làm việc này.
Họ cứ thế tiến một mạch về phía trước, cũng được một đoạn dài, rải không biết bao nhiêu chất làm tan tuyết.
Bảo bối của Phương Tiên Nhi luôn có hiệu quả rất tốt. Chưa đầy một khắc, tuyết đã bắt đầu tan với tốc độ có thể thấy rõ bằng mắt thường.
Trong thời tiết lạnh thế này, tuyết tan rồi mà cũng không có dấu hiệu đóng băng trở lại, thực sự khiến người ta kinh ngạc.
Đoàn xe dốc toàn lực tiến lên.
Khi đến chỗ tuyết dày, người không thể di chuyển thì Thu Nương thả Hai Con buộc túi trên thân ra.
Để tiết kiệm điện, Hai Con không bật đèn tai, nhanh chóng bay lên không trung.
Thịnh Quân kết nối với Hai Con qua Bluetooth, căng thẳng nhìn cảnh tượng nơi này.
Bốn phía toàn là màu trắng xóa. Nhìn lâu quả thật có chút hoa mắt, may mà nàng không bị bệnh mù tuyết.
Tuy nhiên, tuyết ở đây đã dày như vậy, quả thật tình hình ở Miên Sùng không ổn chút nào.
Hai Con vừa rải chất làm tan tuyết xong đã bay về, rồi lại tiếp tục đổ thêm một túi khác để rải tiếp.
Suốt chặng đường, nó cứ luân phiên rải tuyết như vậy, hiệu quả cũng khá ổn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận