Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại

Chương 485



Phùng Bình từ lâu đã biết tiểu cô nương này rất có bản lĩnh. Từ sau khi Thiết Trụ rời đi, tất cả mọi việc đều được con bé sắp xếp đâu ra đó.
Nên lúc này khi nghe Mộc Kỳ Nhĩ phân tích, hắn ta cũng không ngạc nhiên gì, chỉ lo lắng nói: “Hai tên do thám này chắc chắn không thể thả đi. Nhưng nếu chúng ta không thả, thì sau này e rằng cũng không được yên ổn.”
Mộc Kỳ Nhĩ mỉm cười đáp: “Phùng Bình thúc cứ yên tâm, chúng ta đâu phải hạng dễ bị bắt nạt gì. Nếu có kẻ muốn coi chúng ta là trái hồng mềm mà bóp thì chúng sẽ phát hiện bên trong quả hồng đó chỉ toàn là gai nhọn mà thôi!”
Không phải là cô bé tự tin vô căn cứ.
Lực lượng Phương Quân bảo vệ nơi này không ít, trang bị lại rất tốt. Nói họ một chọi mười có thể là quá phóng đại, nhưng một chọi ba thì hoàn toàn không thành vấn đề gì cả.
Dù cho đối phương người đông thế mạnh thì bọn họ vẫn còn s.ú.n.g kíp và những vũ khí mạnh chưa có được sử dụng đâu.
Ngoài ra, trước khi rời đi, Thiết Trụ đã chỉ huy người bố trí một loạt bẫy xung quanh khu vực này rồi.
Có bẫy dành cho người, cũng có cả bẫy dành cho ngựa.
Thiết Trụ đã lấy kinh nghiệm từ Đại Ngưu, kết hợp với những kỹ thuật thần kỳ của Phương Tiên Nhi, rồi sáng tạo thêm một vài cải tiến của riêng mình.
Hiện tại, những cái bẫy mà họ bố trí đã tân tiến gấp trăm lần so với những cái bẫy mà họ từng dùng khi còn ở trong núi.
“Tuy nhiên, Phùng Bình thúc, dù chúng ta không cần sợ bọn chúng, nhưng mọi người cũng nên cẩn thận, tạm thời đừng ra ngoài quá xa, cũng đừng rời khỏi khu vực an toàn của chúng ta nhé.” Mộc Kỳ Nhĩ dặn dò thêm.
Nếu hành động một mình và không may bị bắt làm tù binh, thì cục diện sẽ trở nên rất phức tạp.
Cửa hàng phúc lợi của bọn họ đầy đủ thức ăn và vật dụng, trong thời gian ngắn không ra ngoài cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống.
Dù cho đối phương có muốn bao vây họ để đánh đòn tiêu hao thì bọn họ vẫn hoàn toàn có thể chơi đến cùng.
Mộc Kỳ Nhĩ nghĩ một lúc rồi nói tiếp: "Nếu trong thời gian này, nhà ai gặp khó khăn, cứ nói với ta, không cần lo lắng về chuyện không có đồ vật để đổi lấy lương thực.”
Sau khi đã sắp xếp xong mọi việc, mọi người liền tản ra để hoàn thành khâu chuẩn bị.
Mấy người Phương Quân cũng dẫn hai tên do thám xuống để thẩm vấn.
Khi còn ở Hưng Hòa, họ đã học được khá nhiều kỹ xảo hỏi cung chuyên nghiệp, có cả biện pháp mềm mỏng lẫn cứng rắn.
Nếu có thể cạy miệng của hai kẻ này, biết được lai lịch của chúng, thì sau này bọn họ sẽ có sự chuẩn bị kỹ càng hơn.
Thật ra, mọi người cũng đã nghĩ tới việc nếu biết được kẻ đứng sau thì có nên chủ động ra tay tiêu diệt tai họa về sau hay không.
Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ càng thì bọn họ quyết định từ bỏ kế hoạch này.
Bởi vì bọn họ không thể chủ động rời khỏi địa bàn của mình.
Không chỉ vì ở đây hệ thống phòng thủ hoàn thiện hơn.
Mà còn vì những vũ khí hạng nặng mà bọn họ có không tiện để mang đi nơi khác.
Hơn nữa, nếu quân chủ lực rời đi, sẽ không còn ai bảo vệ người già và trẻ nhỏ ở đây, trái lại càng sinh ra nhiều tai họa ngầm.
Trải qua một hồi thẩm vấn vừa mềm vừa cứng đấy thì hai tên do thám rốt cuộc cũng khai ra chút ít.
Phải nói rằng, hai tên này thật sự rất có khí phách, hơn nữa còn rất trung thành.
Đến cuối cùng, chúng cũng chỉ tiết lộ vài điều không quan trọng, những thông tin quan trọng hơn thì dù có c.h.ế.t chúng cũng không chịu khai.
Điều này khiến Mộc Kỳ Nhĩ và mọi người càng đánh giá cao về bọn chúng, đồng thời tò mò hơn về lai lịch của bọn chúng.
“Chuyện ở phía Bắc, người của các ngươi đã đi quá xa rồi. Lần này chúng ta đến đây là để đưa ra cảnh cáo!”
“Tốt nhất là các ngươi dừng mọi hành động ngay bây giờ, rút lui toàn bộ người về, ngoan ngoãn ở lại Nam địa rồi thả chúng ta ra. Khi đó, chúng ta có thể coi như không có chuyện gì xảy ra, sau này cũng sẽ không ai đến làm phiền các ngươi nữa.”
“Nếu các ngươi cứ chấp mê bất ngộ, thì việc thủ lĩnh của chúng ta sẽ làm gì, thật khó mà nói trước!”
Một trong hai tên do thám nghiến răng gào lên với Mộc Kỳ Nhĩ.
Mộc Kỳ Nhĩ nhún vai, không để lời đe dọa của hắn ta ở trong lòng.
Thiết Trụ chắc chắn sẽ không rút lui, nếu không, tất cả những gì các nàng đã làm trước đây sẽ thành công cốc hết cả.
Khi hai bên còn đang căng thẳng, một thành viên của Phương Quân đến bên Mộc Kỳ Nhĩ nói nhỏ: “Hai tên do thám này có lẽ là người của bộ lạc Sa Di. Lúc nãy khi chúng ta nhắc đến cái tên này, bọn chúng vô thức có phản ứng khác lạ.”
Sa Di?
Mộc Kỳ Nhĩ nghe vậy liền nhíu mày.
Cô bé đã từng nghe qua về bộ lạc này. Trước đây, khi Phùng Bình bị cuốn vào tranh chấp ở phía Tây, hắn ta đã gặp qua một vài thế lực ở đó.
Theo lời mà hắn ta kể, thực lực của Sa Di không đáng kể, cũng không đủ sức để giành chiến thắng cuối cùng.
Nhưng giờ đây, bọn chúng lại là những kẻ đầu tiên tìm đến nơi này.
Chẳng lẽ bọn chúng đang giấu dốt?
Bạn cần đăng nhập để bình luận